Sau câu nói kia, Thẩm Nguyệt im lặng rất lâu mới quyết định lên tiếng để phá tan sự ngượng ngùng của mình:
“Anh đừng đùa nữa. Phải rồi, tôi nghĩ trước khi tìm ra được bằng chứng có người trộm và bán đứng công ty, chúng ta có thể dùng phương án dự phòng.”
“Em định làm thế nào?”
“Nghe nói Lệ thị thích những thứ đặc biệt, càng độc đáo càng tốt, tôi có một bản vẽ hoàn chỉnh của một bộ trang sức cưới, anh muốn xem không?”
Trang sức cưới? Lệ Tư Dạ khá hứng thú:
“Em gửi qua cho tôi đi.”
“Được rồi, tôi sẽ liên hệ qua mail. Còn có… Cảm ơn anh vì món quà.”
Trước khi Thẩm Nguyệt kịp cúp máy, Lệ Tư Dạ hỏi:
“Có thích không?”
Cũng chẳng rõ người này đang hỏi cô có thích anh không hay thích phần quà kia, cô suy nghĩ vội vàng, cứ thế mà đáp:
“Thích.”
“Vậy thì tốt, đừng làm việc quá sức.”
Từng câu từng chữ của anh đều mang theo mị lực khó cưỡng, Thẩm Nguyệt tắt điện thoại mà mặt mũi vẫn còn hơi nóng, xấu hổ quá, đã có một đứa nhỏ năm tuổi rồi chứ đâu phải chưa từng yêu đương gì, vậy mà không có một chút sức chống cự trước Lệ Tư Dạ.
Thẩm Tư Hạo khoái chí ở bên cạnh phát ra âm thanh hi hi ha ha mãi, làm Thẩm Nguyệt e thẹn trừng con trai:
“Công sức nuôi dạy con đổ sông đổ biển hết rồi, con rất vui đấy à?”
“Vui ạ.” Đứa nhỏ nào đó thành thật.
Làm người lớn thì không nên chấp nhặt với trẻ nhỏ, Thẩm Nguyệt cười lắc đầu, mở bản vẽ tay cũ của mình ra, chụp ảnh lại và gửi cho Lệ Tư Dạ. Đây là bộ trang sức cưới mà cô dụng tâm chuẩn bị cho bản thân khi còn ở Mỹ, chờ tương lai tìm được người phù hợp và kết hôn thì cô sẽ đeo nó lên người, nhưng dù sao tất cả cũng là suy nghĩ lúc còn chưa hiểu chuyện. Bây giờ cô không cần nữa rồi, không quan trọng.
Sau khi nhận mail, Lệ Tư Dạ đã nhìn rất lâu vào màn hình máy tính, chăm chú đến nỗi điện thoại trên bàn rung liên tục mà không nghe thấy.
Ngày hôm sau, Thẩm Nguyệt quyết định sẽ đi xử lý người đã ăn cắp bản vẽ của mình. Dù là lý do gì thì việc làm đó cũng không thể chấp nhận được. Cuộc sống mà, vu oan giá họa cho người khác tất nhiên phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị người ta đánh trả.
Trong bãi đỗ xe của bệnh viện, một chiếc xe thể thao đỏ rực chầm chậm dừng lại, Thẩm Nguyệt mặc quần tây và áo vest đen thiết kế chiết eo dành riêng cho nữ bước xuống, kính râm che gần hết một phần ba khuôn mặt, phong thái này, người không biết còn nghĩ là minh tinh nổi tiếng ghé qua.
Thẩm Nguyệt vào thang máy, đi thẳng lên tầng ba, tiến về phía một phòng bệnh VIP. Nơi đó, trợ lý của trưởng phòng đang bận rộn chăm sóc cho bệnh nhân tầm tuổi trung niên trên giường. Dựa theo những gì mà Thẩm Nguyệt tìm hiểu được thì gia đình trợ lý chỉ có hai người, bệnh nhân trên giường hẳn là mẹ của cô ta, một người bị ung thư gan.
Đưa tay lên, Thẩm Nguyệt khẽ khàng gõ cửa. Dường như không ngờ được sẽ có người tìm tới, trợ lý trưởng phòng hơi giật mình, cô nàng tiến tới chỗ Thẩm Nguyệt. Cách một lớp kính mỏng trên cửa gỗ, hai người có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt đối phương.
“Xin chào.” Thẩm Nguyệt vẫy tay, còn cười với người ta.
Nụ cười này trông nhẹ nhàng tình cảm nhưng lại khiến trợ lý thấy không khí rét lạnh thổi vụt qua sau lưng. Cô ta đã vô cùng cẩn thận rồi, sao vẫn bị phát hiện ra chứ? Không, không có bằng chứng đâu, phải bình tĩnh!
Trợ lý sợ làm ồn đến người bên trong nên khi ra ngoài liền nhanh chóng khép cửa lại, sau đó giả vờ cười hỏi:
“Là Thẩm Nguyệt à? Sao em lại đến đây thế?”
“Tôi đến chơi thôi.” Thẩm Nguyệt ánh mắt nhàn nhạt quét qua khuôn mặt không giấu được chột dạ của đối phương. “Sẵn tiện hỏi chị một chút là tiền Thẩm Na đưa có đủ để chữa bệnh cho mẹ chị không?”
“Em nói gì vậy? Chị không hiểu...”
Đến giờ phút này, trợ lý vẫn đang cố gắng giả vờ rằng bản thân vô tội.
Thẩm Nguyệt không muốn nói nhiều làm gì nữa, từ trong túi xách bên hông kéo ra một tập hồ sơ và đưa về phía cô ta, nói:
“Tôi biết chị sẽ nói vậy, nên khi đến đây đã chuẩn bị quà, chị xem cái này rồi có hiểu ra gì không nhé.”
Còn chưa cầm lấy thứ kia, cô ta đã liếc thấy ảnh chụp rõ ràng bên trong thông qua lớp nhựa mỏng bọc bên ngoài. Lần đầu tiên trong đời làm chuyện xấu, đâu biết được sẽ bị người khác theo dõi sát sao. Trợ lý cúi gằm mặt không dám nhìn Thẩm Nguyệt, sau đó bắt đầu thút thít:
“Xin lỗi, chị xin lỗi vì đã làm vậy, nhưng nếu không có tiền, mẹ chị sẽ chết mất…”
Trợ lý rất tuyệt vọng, từ nhỏ cha đã mất, cô ta cùng mẹ cố gắng vượt qua mọi khó khăn thử thách để có được một chút vốn nho nhỏ, nhưng cũng chính lúc đó đã phát hiện ra mẹ bị ung thư. Con đường đang rộng mở đột nhiên gặp phải thiên tai, lâm vào ngõ cụt, cô ta đâu còn cách nào khác!
Nước mắt không ngừng rơi xuống sàn nhà, Thẩm Nguyệt lẳng lặng nhìn cô ta khóc. Khóc, giải quyết được gì sao? Khóc, thì chuyện xấu bản thân làm có thể tự nhiên biến mất à?
“Em đừng tố cáo chị được không? Chị xin em! Nếu em làm vậy chị sẽ mất việc, còn phải bồi thường cho Lệ thị, nhưng chị nào có nhiều tiền đến thế!”
“Chị nhận tiền làm việc có nghĩ đến hậu quả không? Lúc vỡ chuyện ra thì khóc lóc ỉ ôi muốn người khác làm Bồ tát sống tha cho mình?”
“Người sống trong nhung lụa lớn lên, không cần động một cái móng tay nào cũng có ăn như cô thì làm sao hiểu được nỗi khổ của kẻ nghèo chứ?” Trợ lý ngẩng đầu lên, vẻ mặt kích động chỉ vào Thẩm Nguyệt. “Tôi đây làm việc quần quật suốt đêm suốt sáng, vì muốn thăng chức mà vất vả nhẫn nhịn nhiều năm liền, uất ức cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng rồi về nhà mới dám khóc. Bị người ta chà đạp, mắng mỏ, bóc lột sức lao động, vậy mà tôi còn không bằng một người vừa vào công ty, cô nghĩ cái danh phó phòng đó của mình có xứng đáng không?”
Động đến lòng tự trọng của cô ta rồi sao? Thẩm Nguyệt nhìn người phụ nữ vừa rồi còn yếu đuối bất lực vô cùng đáng thương đang giơ vuốt lên với mình, bật cười. Cô sống rất sung sướng ư? Phải rồi, sung sướng đến nỗi muốn tự sát và trầm cảm một thời gian dài sau sinh.
Con người không có quyền lợi chọn giàu nghèo, nhưng ai cũng có nỗi khổ riêng, đừng lấy lý do vì nghèo mà làm việc trái với đạo đức thì nên được tha thứ, rất buồn nôn.
Thẩm Nguyệt phát ngán với mấy kẻ chỉ biết chờ đợi sự bao dung của người khác sẽ cứu rỗi mình:
“Được rồi, đừng nói nữa, thế giới này không phải chỉ mình chị là đáng thương đâu. Dựa vào đâu cô cho rằng bản thân đã nỗ lực nhiều hơn người khác?”
Tất cả những gì cô ta phải hứng chịu, Thẩm Nguyệt đã từng trải qua rồi, nhưng cô không dám than trách số phận, tiếp tục cắm đầu lao về phía trước, không để cho bản thân bị sa ngã, biến chất.
Thẩm Nguyệt và cô ta đều vì người thân mà phấn đấu, chỉ khác ở chỗ, có cái đầu lại không chịu khó suy nghĩ. Cô nói:
“Cô làm việc cho Lệ thị nhiều năm như vậy, cống hiến hết mình, chẳng lẽ cấp trên không thấy hay sao? Lệ thị tuy hơi nghiêm khắc trong việc quản lý nhân viên của mình, nhưng chỉ cần chăm chỉ, thành thật làm việc, không phạm vào điều cấm, thì với chế độ đãi ngộ dành cho nhân viên lâu năm, cô có thể vay tiền từ quỹ hỗ trợ nhân viên, không tính lãi. Chưa kể còn hàng tá cách khác để kiếm tiền, nhưng cô lại chấp nhận phản bội Lệ thị, bạn bè xung quanh, phản bội chính trái tim của mình. Tự làm thì tự chịu thôi.”
Điên thật, Thẩm Nguyệt không hiểu sao phải nói nhiều với người này như vậy, có nói chắc gì người ta đã hiểu. Nhưng mà trông thấy dáng vẻ đáng thương của cô ta, cô lại cảm giác mình như là nhân vật phản diện bắt nạt người tốt.
Nhìn vào trong phòng bệnh, Thẩm Nguyệt mím chặt môi, sau đó nói:
“Tôi sẽ báo cáo lại tình hình của mẹ cô cho trưởng phòng, sau đó xin hỗ trợ để bà ấy tiếp tục được điều trị bệnh. Điều kiện là chị phải làm chứng cho tôi khi ra tòa, thành thật khai báo tất cả những gì mình đã làm.”
“Không, không được đâu…” Trợ lý đã hoàn toàn suy sụp sau khi nghe Thẩm Nguyệt nói. “Thẩm Na sẽ giết tôi mất!”
Thẩm Nguyệt bây giờ là người có thù tất báo, những ai đối xử không tốt với cô đều phải trả giá đắt. Nói cô vô tâm vô tình cũng được, nhưng đứng trên lập trường của một người từng bị phản bội và hãm hại nhiều lần, cô bắt buộc phải thật lý trí, thật tàn nhẫn với kẻ thù.
“Tôi không quan tâm Thẩm Na sẽ làm gì, bây giờ tôi sẽ cho cô hai sự lựa chọn. Thứ nhất, ra tòa làm chứng cho tôi, tôi sẽ giúp cô giảm tội và mẹ cô cũng có thể tiếp tục việc hóa trị. Thứ hai, ôm hết trách nhiệm và ngồi tù, chờ đến lúc quay lại, chưa biết chừng cô có thể đi viếng mộ của mẹ mình luôn rồi.”
Lựa chọn gì chứ, căn bản là ép buộc người khác. Trợ lý biết rõ điều đó nhưng một lời cũng không dám nói, ngã quỵ xuống trước cửa phòng bệnh, sắc mặt trắng như tờ giấy. Tiền Thẩm Na đưa quả thật còn thiếu một chút, chưa kể trong quá trình điều trị sẽ còn nhiều vấn đề nảy sinh, cho nên mấy ngày này cô ta vẫn luôn thấp thỏm trong lo sợ, sợ không đủ tiền, sợ bị phát hiện việc ăn cắp. Kết quả, cả hai thứ cô ta lo sợ đều ập đến cùng lúc.
Trợ lý lẩm bẩm đáp lời, giọng run rẩy không thôi. Thẩm Nguyệt lúc này mới hài lòng vứt lại tập ảnh và rời khỏi bệnh viện.
Cô lái xe trở về nhà, đồng thời gọi điện thoại cho Nghiêm Lạc bảo hắn chuẩn bị. Qua tai nghe, giọng của hắn đầy cảm thán:
“Lần đầu làm chuyện xấu nên cô ta chưa có kinh nghiệm lắm nhỉ?”
“Cũng đáng thương lắm.” Thẩm Nguyệt nói.
“Đó là quy luật của cuộc sống rồi, mềm lòng với kẻ địch chẳng khác gì tự đào hố chôn mình cả.”
“Tôi biết, cảm ơn anh.”
Thẩm Nguyệt tắt máy, trở về nhà.
Lệ thị lúc này có một cuộc họp quan trọng, vốn đang rất êm đềm, lão Trịnh đột nhiên giơ tay lên ra ý kiến:
“Từ ngày Thẩm Nguyệt vào Lệ thị thì liên tiếp xảy ra chuyện rắc rối ảnh hưởng đến công ty, tôi cho rằng cô ta là gián điệp của nơi khác cài vào, nên xử lý triệt để, tránh tổn thất về sau.”
Lệ Tư Dạ nghe xong lời này sắc mặt liền sa sầm xuống, sau lưng như tản ra khí lạnh khiến trợ lý Thẩm rét run.
Gián điệp cái gì mà gián điệp, Lệ tổng dùng tiền mời về đấy, trời ạ! Trợ lý Thẩm đứng ở trong góc liều mạng ngoắc tay, ra hiệu cho ông ta đừng nói nữa, nhưng cái tên họ Trịnh không biết điều vẫn thao thao bất tuyệt:
“Tuy rằng buổi họp này không liên quan đến chuyện của cô ta, nhưng tôi vẫn phải nói. Nếu Lệ thị tiếp tục giữ cô ta lại thì có phần không thỏa đáng lắm. Mọi người nghĩ thế nào? Cô ta cố gắng hoàn thành dự án nhỏ để lấy lòng tin, sau đó tham gia vào dự án lớn và để lại hậu quả nghiêm trọng cho Lệ thị, là người quá tâm cơ, nên đuổi.”
Nhiều người hơi ngẩn ra, bởi họ thấy chuyện nhân viên công ty thì nên để Lệ Tư Dạ tự mình giải quyết, xen vào như vậy, phép tắc ở đâu? Ông ta còn nói một cách thản nhiên nghe rất hợp tình hợp lý.
Không khí căng thẳng bao trùm toàn bộ phòng họp, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lệ Tư Dạ viết rõ hai chữ “tức giận”, mọi người vội vàng suy nghĩ xem nên làm thế nào để anh hòa hoãn lại. Anh chỉ đơn giản phun ra mấy chữ:
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
Trợ lý Thẩm biết trước sẽ như vậy, lập tức giải thích:
“Ý của Lệ tổng đại khái là Thẩm Nguyệt được ngài ấy mời về, không phải gián điệp. Ngài Trịnh, chuyện lần này Lệ thị tự có cách xử lý, ngài yên tâm đi.”
Lệ Tư Dạ giơ tay lên phẩy về sau, Thẩm Nhất Độ liền ngậm miệng, lui về hai bước. Chẳng lẽ hắn nói sai gì rồi à?
Chỉ thấy Lệ Tư Dạ lặp lại câu vừa rồi:
“Tôi nói, cô ấy là người phụ nữ của tôi, ý trên mặt chữ, không cần nghĩ nhiều. Tôi hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng tôi nghe thấy có người vu oan cho cô ấy.”
Phút chốc, cả phòng họp liền chìm vào trong im ắng, tĩnh lặng đến nỗi tiếng hít mạnh của trợ lý Thẩm cũng đặc biệt rõ ràng. Thẩm Nhất Độ hơi sốc một chút. Cha mẹ ơi, chưa gì mà đã công khai rồi. Lệ tổng của tôi, ngài xác định người ta đồng ý làm người phụ nữ của ngài chứ? So với kẻ độc thân mấy chục năm như tôi còn lợi hại hơn, trực tiếp nhận vơ kìa!