Thấy tình hình của chú Lệ và mommy nhà mình tiến triển tốt đẹp, Thẩm Tư Hạo hài lòng, lập tức tìm cách lôi kéo Thẩm Nhất Độ ra ngoài:
“Chú Thẩm, cháu muốn ăn mấy món tráng miệng, chú đi với cháu được không?”
Thẩm “bóng đèn” như vớ được cái phao cứu sinh, lập tức đứng bật dậy:
“Đi đi, chú đưa cháu đi lấy đồ ăn ngon.”
Hai chú cháu nắm tay tung tăng đi khỏi phòng VIP, chừa lại không gian riêng cho Thẩm Nguyệt và Lệ Tư Dạ. Cô thừa biết con trai đang có ý gì, gặp ai hợp mắt cũng đòi làm Nguyệt Lão, xem sổ định hôn của dân gian để se tơ cho cô. Nói thật, cô hiện tại chỉ muốn tìm cho được người đàn ông sáu năm trước, lật lại chuyện cũ. Trong lòng đã có đáp án, nhưng cô không có bằng chứng để chứng minh Thẩm gia hại mình.
Lệ Tư Dạ nhìn cô, muốn mở miệng nói chuyện, lại vì bình thường chưa bao giờ chủ động tán tỉnh người khác nên bị ngượng, cuối cùng đành im lặng.
Bên ngoài nhà hàng, Thẩm Tư Hạo vui vẻ cầm đĩa bánh, vừa đi lòng vòng vừa chỉ huy Thẩm Nhất Độ lấy đủ loại đồ ngon cho mình. Mỗi thứ lấy một chút xíu, muốn mang về cho mẹ thử.
Thẩm Nhất Độ loay hoay lấy đồ, hỏi Thẩm Tư Hạo:
“Lấy nhiều thế có ăn hết không?”
“Bình thường mẹ thích đồ ngọt, thích ăn vặt nhất, chú đừng lo mà. Nếu dư ra thì cháu sẽ đóng gói mang về.”
Nghe thằng bé nói, Thẩm Nhất Độ cảm giác đứa trẻ này thật hiểu chuyện, còn biết rằng bỏ phí đồ ăn là không tốt.
Đang nghĩ ngợi, Thẩm Nhất Độ chợt nghe thấy âm thanh một người phụ nữ ré lên:
“Á, trời ơi!”
Kèm theo đó là âm thanh vỡ nát của đĩa sứ, quay đầu nhìn sang, Thẩm Nhất Độ giật mình phát hiện Thẩm Tư Hạo đang lồm cồm bò dậy, đĩa bánh trong tay rơi xuống đất thành mấy mảnh, bánh ngọt và đồ tráng miệng trên đó thì vung vãi khắp nơi.
Thẩm Nhất Độ sợ hết hồn, vội chạy tới đỡ Thẩm Tư Hạo lên rồi hỏi:
“Có sao không? Cháu có đau chỗ nào không?”
Đây là cục cưng bảo bối của Lệ tổng, bình thường mặc dù không nói, nhưng nhìn thái độ khác biệt mà Lệ tổng thể hiện trước mặt thằng nhóc là biết! Làm trợ lý cho Lệ Tư Dạ bao lâu, Thẩm Nhất Độ lần đầu tiên thấy được sự dịu dàng của Lệ Tư Dạ dành cho người lạ, cũng vì vậy, khi đi cùng thằng bé thì tuyệt đối phải chăm sóc nó thật cẩn thận.
Người phụ nữ trung niên đụng trúng Thẩm Tư Hạo dùng khăn giấy lau lấy lau để bộ váy trắng trên người, bởi vì vừa rồi không chú ý, bà đã va chạm với đứa nhỏ trước mắt. Thấy trên quần áo đắt tiền của mình xuất hiện vết bẩn, bà tức giận mắng:
“Thằng nhóc này, mày bị mù à? Đi đường mà không biết nhìn đường, mày có biết bộ váy này đắt thế nào không hả?”
Thẩm Tư Hạo phủi quần áo, mặc dù trên người cậu không dính nhiều thức ăn nhưng cũng bị bẩn rồi, thật là bực mình. Rõ ràng bà ta vội vàng đi tới không nhìn đường trước, giờ lại đổ lỗi cho cậu?
Nhịn xuống cơn tức, Thẩm Tư Hạo cho Thẩm Nhất Độ đang ở bên cạnh một ánh mắt yên tâm, sau đó lễ phép nói:
“Cháu xin lỗi ạ.”
“Xin lỗi là xong hả? Mày nhìn xem.” Người phụ nữ kia kéo góc váy, chỉ vào đó rồi hừ một tiếng: “Váy này không phải muốn mua liền mua đâu, rất đắt đấy, vết bẩn này tính sao hả?”
Thẩm Tư Hạo bình tĩnh đáp:
“Nhưng mà bà ơi, bà là người đã đụng vào cháu trước.”
Đụng người lớn tuổi phải lễ phép, gọi bà chắc đủ lễ phép rồi hả?
“Mày gọi ai là bà?” Người phụ nữ kia chỉ mới tầm bốn mươi mấy tuổi, nghe vậy tức đến nỗi vung tay lên, nhưng ngại xung quanh nhiều người, bà ta chỉ có thể nuốt cơn tức xuống. “Không nói nhiều, gọi cha mẹ của mày ra đây.”
Nhắc đến cha mẹ của cậu, Thẩm Tư Hạo bắt đầu thấy không vui, chẳng qua chỉ là chút việc vặt này, còn cần người lớn ra mặt? Thẩm Nhất Độ đang định tiến tới xử lý thì bị bàn tay bé nhỏ của Thẩm Tư Hạo kéo lại, ánh mắt của cậu ban đầu từ ngây ngô đáng thương biến thành lạnh lùng ghét bỏ.
Thẩm Tư Hạo nói như ra lệnh:
“Chú đứng im đó, để cháu.”
Không hiểu sao khi nghe lời này, trợ lý Thẩm lại ngoan ngoãn lui sang một bên. Hắn bất giác gãi đầu, cái giọng điệu của thằng bé sao giống Lệ tổng quá vậy nhỉ?
Người phụ nữ kia càng nhìn cái váy càng bực mình, làm ầm lên:
“Tao bảo mày gọi người lớn ra đây, trừng cái gì mà trừng hả? Có chút lễ phép nào với người lớn không?”
Thẩm Tư Hạo mỉm cười:
“Bà ơi, bà đừng giận mà, nếp nhăn trên trán nổi hết lên rồi ạ.”
Ặc? Trợ lý Thẩm suýt chút phụt cười, cái này giống như đang đổ dầu vào lửa vậy đó, nhóc ơi, nhóc cố tình phải không? Này chẳng khác nào nói bà ấy già…
“Mày… Thằng ôn con mất dạy, hỗn láo!”
Tiếng kêu của bà ta thu hút quá nhiều sự chú ý, ngay cả quản lý nhà hàng cũng nghe thấy. Thấy tình hình căng thẳng, lại nhìn quần áo và trang sức đắt tiền trên người bà ta, có vẻ không phải dễ chọc, hắn vội gọi cho giám đốc.
Người phụ nữ vẫn cứ điên cuồng mắng mỏ:
“Lại đây mà coi, mọi người nhìn đi, con nít bây giờ là như vậy, thiếu giáo dưỡng, sau này sinh con nhất định phải dạy nó cách cư xử cho tốt vào. Nếu không, ra đường nó sẽ không biết tôn trọng người lớn tuổi, còn dám mắng tôi nữa.”
Giám đốc nhà hàng cũng đi qua, muốn lên tiếng giảng hòa nhưng không có tác dụng, miệng của người phụ nữ kia cứ như gắn loa, làm ông ong ong lỗ tai.
Thẩm Tư Hạo đang định cho bà ta một bài học thì phía sau vang lên giọng nói dịu dàng của mẹ cậu:
“Không biết thằng bé đã làm gì để thím nói nặng lời như thế?”
Vừa rồi Thẩm Nguyệt vẫn còn đang ở trong phòng VIP, chờ mãi không thấy con trai trở lại, còn nghe thấy âm thanh oang oang ở ngoài nên đi ra xem sao, không ngờ lại lần nữa vướng vào rắc rối. Hai mẹ con họ giống như bị sao chổi chiếu, đến nơi nào thì nơi đó ồn ào náo loạn mà.
Nghe thấy có người gọi mình là “thím”, người phụ nữ không nhịn được nữa:
“Cô gọi ai là thím hả? Tôi có già đến mức đấy đâu, quả nhiên là mẹ nào con nấy, không biết đối nhân xử thế gì cả.”
Bà ta nói xong mới hơi ngẩn ra, nhìn thật kỹ khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Nguyệt. Cùng lúc đó, Thẩm Nguyệt cũng kinh ngạc:
“Ôi, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là thím Lương đấy sao?”
“Mày… Thẩm Nguyệt?”
Hai người đều giật mình khi đối diện với “người quen cũ”, nói đúng hơn thì Lương Nhiễm Tử là bạn của Tào Diệp Phượng, cùng một giuộc với bà ta. Thẩm Nguyệt vô cùng bài xích những kẻ ngoài mặt giả vờ thân thiết nhưng trong lòng luôn nghĩ cách hãm hại người như họ. Có thể nói, khi cô trở về đây cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Khắp nơi đâu đâu cũng thấy kẻ thù.
Lương Nhiễm Tử đờ ra một lát rồi oang oang:
“Chẳng phải Thẩm tiểu thư danh giá đây sao? Nghe bảo đột nhiên mất tích, không ngờ là đi sinh con, có phải vì sáu năm trước chửa hoang nên mới vội vã trốn khỏi Thẩm gia không? Cha của đứa bé đâu rồi?”
Mặc dù tức giận nhưng Thẩm Nguyệt không muốn nhắc đến chuyện cũ, khi đó cô bị hãm hại mà ai cũng cho rằng cô tằng tịu với đàn ông bên ngoài sao? Có vẻ như Thẩm gia rất “quan tâm” đến cô, lái xe tông chết cô rồi còn tung tin đồn để hủy hoại cô hoàn toàn.
Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nói:
“Chuyện riêng của tôi không cần bà thím quan tâm, tôi chỉ muốn giải quyết chuyện ở đây. Bà thím vì một chút chuyện nhỏ mà hơn thua với đứa con nít, ra oai như vậy để làm gì? Chẳng khác gì chó nhìn thấy mèo liền kiếm chuyện.”
Kẻ thù gặp nhau tất nhiên đỏ mắt, cần gì mà lịch sự.
“Hừ…” Lương Nhiễm Tử ghét nhất cái kiểu giả vờ thanh cao của Thẩm Nguyệt, ngay lúc bà đang định mắng to thì nhìn thấy người đàn ông bước đến sau lưng cô. Đó là Lệ Tư Dạ? Sao nó cũng ở đây?
Bà lập tức thu lại dáng vẻ hung dữ, ấm ức nói:
“Tư Dạ, cháu cũng ở đây à? Cháu mau qua xem mẹ con của người này, đụng trúng làm hư váy của cô thì thôi, còn chửi mắng cô không ra gì nữa.”
Lệ Tư Dạ im lặng nhìn, không nói gì.
Thẩm Tư Hạo nhăn nhó, nhỏ giọng nói với mẹ mình:
“Mẹ, da mặt của bà lão này dày quá.”
“Ừm, mẹ cũng không ngờ.” Thẩm Nguyệt đáp.
Hai mẹ con thì thầm với nhau nhưng người đứng gần đó là Lương Nhiễm Tử nghe được hết rõ ràng, mắt trợn trắng lên. Bà là họ hàng của Lệ Tư Dạ, mà Lệ Tư Dạ là ai chứ? Chủ tịch, tổng giám đốc của tập đoàn Lệ thị nổi danh, hung thần trên thương trường, ai động đến anh đều sẽ trả giá đắt. Cho nên bà không tin mình sẽ không xử lý được hai mẹ con Thẩm Nguyệt.
Thẩm Tư Hạo thấy Lệ Tư Dạ đến thì ráng nặn ra hai giọt nước mắt, làm như bị dọa sợ mà hít hít mũi:
“Mẹ ơi, rõ ràng là bà ấy đụng trúng con mà.”
Toàn bộ quá trình chuyển đổi khuôn mặt còn chưa đến ba giây, trợ lý Thẩm ở bên cạnh làm người tàng hình, thu hết những biểu cảm của bọn họ vào mắt. Nói thật, thà rằng hắn theo Lệ tổng đi nhìn mặt đám lang sói trên thương trường còn hơn phải đối mặt với phụ nữ và Thẩm Tư Hạo, cái trò lật mặt này đáng sợ quá đi mất!
Lương Nhiễm Tử đánh chết cũng không muốn buông tha mẹ con hai người này:
“Ai đụng trúng ai còn không rõ sao? Váy đều bẩn rồi, hai người mau đền cho tôi!”
Lúc này, Lệ Tư Dạ rốt cuộc vẫn không nhớ nổi bà ta là ai, hình như trong những người bà con họ hàng rất rất rất xa của anh? Anh còn không nhớ được mặt thì sao có thể bênh vực bà ta. Anh đứng phía sau sờ sờ tóc Thẩm Tư Hạo rồi nói:
“Ngoan.”
Nói xong, anh quay sang nhìn Lương Nhiễm Tử:
“Tôi không biết bà là ai, nhưng tôi sẽ cho người ship váy mới đến cho bà.”
Thấy Lệ Tư Dạ đột nhiên ra mặt, nói không biết mình, khuôn mặt bà ta trắng bệch. Người xung quanh càng tụ lại càng đông, tình hình không ổn, bà lập tức khóc lóc ỉ ôi:
“Sao cháu lại vì người ngoài mà nói với cô như thế, dù gì chúng ta cũng là họ hàng mà? Thằng bé này làm hỏng váy của cô, còn không xin lỗi mà mắng nhiếc nữa…”
Trợ lý Thẩm thật sự nhịn hết nổi:
“Bà thím, thằng bé đã xin lỗi rồi, người bên cạnh chắc cũng đã nghe được, lỗ tai bà có vấn đề sao?”
“Đúng vậy, tôi có nghe thằng bé xin lỗi mà.”
“Bà mới là người từ đầu đến cuối đều to tiếng chửi mắng người khác đó, vô liêm sỉ.”
Bên cạnh bắt đầu có người bất bình lên tiếng, cho đến lúc này, Lương Nhiễm Tử mới xấu hổ đỏ mặt mà cãi cùn:
“Tôi chửi mắng lúc nào?”
Thẩm Nguyệt bật cười:
“Người xung quanh đều nghe được, chẳng lẽ bà thím cho rằng họ bị điếc sao?”
Lương Nhiễm Tử nhìn về phía Lệ Tư Dạ cầu cứu, kết quả anh lại ngồi xuống lau nước mắt cho Thẩm Tư Hạo, đau lòng hỏi:
“Vừa rồi cháu sợ lắm phải không?”
Thẩm Tư Hạo mếu máo gật đầu, hai mắt long lanh muốn bao nhiêu đáng thương là có bấy nhiêu đáng thương.
Mọi người đều nhìn về phía này, Lương Nhiễm Tử hết cách, chỉ có thể giả vờ không biết rồi chạy nhanh rời khỏi đó.
Trợ lý Thẩm lặng lẽ giơ ngón cái lên với Thẩm Tư Hạo, thằng bé này lớn lên không làm diễn viên thì uổng phí cho nền điện ảnh nước nhà.