Lại một cái tạt xẹt qua mặt trưởng phòng Trần khiến gương mặt ông ta lệch sang một bên.
"Quỳ xuống."
Dương Tiêu vừa nhấc chân, “rắc” một tiếng, đầu gối trưởng phòng Trần bị phế ngay tại chỗ, mất kiểm soát quỳ ngay xuống trước mặt Dương Tiêu.
Thấy trưởng phòng Trần quỳ xuống, mọi người ai nấy sợ xanh mặt!
Không ai ngờ người này lại dám ra tay với cả bảo vệ!
Kẻ điên! Đúng là kẻ điên mà!
"Anh!" Lưu Diễm không ngờ người này lại dám ra tay trước mặt cô ta!1
"Mau khống chế gã điên này lại cho tôi!"
Cô ta vừa ra lệnh, mấy nhân viên bảo vệ lập tức xông lên!
Dương Tiêu lắc đầu mỉm cười, sau đó nhấc tay lên, hạ gục đám bảo vệ này trong vòng chưa đầy mười giây!
Bốn năm trợ lý bên cạnh Lưu Diễm khiếp sợ nhìn cảnh tượng này!
Thậm chí các cô còn nhìn thấy sau khi đánh xong Dương Tiêu còn ung dung, thong thả lấy khăn giấy ra lau tay trước mặt mọi người!
Quá ngạo mạn, quá ngông cuồng!
Lúc này Lưu Diễm mang giày cao gót bước lộc cộc ra ngoài tự mình gọi điện thoại, lớn tiếng nói: "Giám đốc! Ngân hàng Kỳ Phong xuất hiện một kẻ gây rối!"
"Anh ta không chỉ làm trưởng phòng Trần bị thương mà còn đánh luôn đội bảo vệ của chúng ta!"
Lưu Diễm cúp điện thoại không bao lâu, thì mọi người nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, oai nghiêm bước ra từ thang máy!
Mọi người nhìn lại, không ngờ lại là giám đốc ngân hàng!
Người phụ trách cao nhất của ngân hàng Phong Kỳ chi nhánh Giang Thành!
Sau lưng ông ta có hơn một chục nhân viên bảo vệ tinh nhuệ được trang bị đầy đủ!
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người trong ngân hàng đầu tiên là ngạc nhiên sau đó nhao nhao hóng drama!
Đích thân Tào Hành đến hiện trường, lúc này Lưu Diễm chạy ngay tới, duỗi tay chỉ vào Dương Tiêu: "Chính là anh ta!"
"Anh ta chính là kẻ điên biến thái! Trưởng phòng Trần không đồng ý cho bọn họ vay, anh ta liền đánh người, còn buông lời đe dọa!"
Lưu Diễm thêm mắm dặm muối nói như thật. Nhưng giám đốc Tào Hành lại khoát tay ngắt lời cô ta, sau đó tự đi tới trước mặt Dương Tiêu.
"Chàng trai trẻ này, cậu có biết mình đã gây ra chuyện lớn rồi không?"
Giám đốc Tào Hành bình tĩnh, nghiêm túc nói.
Dương Tiêu khẽ cười: "Ông chính là người phụ trách nơi này?"
Giám đốc Tào Hành gật đầu: "Đúng, cậu còn muốn nói gì nữa?"
Dương Tiêu thong thả kể lại sự việc một lần nữa.
Khi nghe tới những lời ô uế, Lưu Diễm ở bên cạnh lập tức chỉ vào Dương Tiêu nói: "Anh nói láo!"
"Nhân viên ngân hàng Kỳ Phong của chúng tôi đều là những nhân tài được đào tạo từ những trường đại học nổi tiếng. Càng đừng nói tới trưởng phòng Trần Uy, sao ông ấy lại có thể nói ra những lời như vậy được?"
"Dù anh có muốn bịa chuyện cũng phải có bài bản một chút chứ? Ha ha, tôi thấy chỉ có những người thuộc tầng lớp thấp kém như anh mới ưa nói những lời như vậy nhỉ!"
Lưu Diễm vừa nói xong, lập tức không ít người có mặt ở đây đều chỉ trích, quở trách Dương Tiêu dám nói xấu chủ nhiệm Trần!
Còn có một số người tự nhận là khách hàng cũ của chủ nhiệm Trần cũng đứng về phía ông ta. Bọn họ nói bình thường thái độ, tố chất của trưởng phòng Trần rất tốt, chắc chắn ông ta không phải là loại người như Dương Tiêu đã nói!
Trần Uy nhìn những khách hàng có liên quan lợi ích với ông ta đứng ra minh oan cho mình, không khỏi nhếch miệng cười đắc ý nhìn Dương Tiêu.
Ông ta âm thầm cười nhạo, loại người thấp kém như cậu mãi mãi không có tư cách đấu với tôi!
Dương Tiêu không để ý đến đám người kia, chỉ nhìn giám đốc Tào Hành: "Ông tin lời bọn họ?"
Giám đốc Tào Hành vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng chỉ một giây sau ông ta đột nhiên bật cười.
"Nếu không thì sao?"
"Cậu dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ tin cậu mà không tin trưởng phòng Trần?"
Lúc này giám đốc Tào Hành lấy thái độ bề trên cười nói: "Dù cậu có nói đúng sự thật thì đã sao? Có ai làm chứng? Cậu có ghi âm lại không?"
"Nhưng cậu đánh người khác bị thương lại là sự thật!"