Bởi vì bà ta nhìn thấy cô Nam vậy mà lại này cúi người chín mươi độ chào Dương Tiêu trước mắt bao người.
“Chào cậu, cậu Dương!”
Hàn Diệu Tường: “…”
Trần Hoàng Thiên: “…”
Từ Dung: “…”
Giang Nhất Phàm: “…”
Mọi người: “…”
Trong nhất thời, sảnh đón khách to như vậy lại lặng ngắt như tờ, kim rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ còn lại tiếng thở dốc của mọi người.
Ba cái tát liên tiếp vào mặt, cổ họng nghẹn ứ.
Đúng lúc này Hàn Diệu Tường bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, giọng điệu kích động: “Bạn già à, ông sắp đến chưa?”
“Được, được, tôi lập tức đến đón ông.”
Ông ta vừa nói xong, mọi người cũng lập tức phục hồi tinh thần, chỉ thấy cửa lớn của đại sảnh đón khách mở ra, một dáng người cao lớn chậm rãi đi vào từ bên ngoài, một người đàn ông trung niên tràn đầy khí phách.
Khi nhìn rõ dung mạo của người đến, sắc mặt của mọi người lập tức đại biến.
Cho dù tất cả mọi người ngồi đây, người nào người nấy đều là nhà giàu có tiếng ở tỉnh Hồ thậm chí là khu Đông Hải, nhưng!
So với người đàn ông vừa bước vào này, bọn họ chỉ giống như con gà con ăn thóc, ngay cả ngẩng đầu đối diện với người ta cũng lo lắng.
Sau khi người của tứ đại gia tộc nhìn thấy người vừa bước vào thì cằm cũng sắp rơi xuống đất đến nơi rồi.
“Trương, Trương Nghịch Luân?”
“Sao, sao lại ở đây?”
Đám người Hàn Diệu Tường, Trần Hoàng Thiên răng run cầm cập.
Lúc nhìn thấy Sở Kình Hồng bắt tay với Trương Nghịch Luân, mồ hôi của bọn họ càng không ngừng tuôn ra.
Trương Nghịch Luân là người ra sao?
Nếu nói Sở Kình Hồng là người đứng đầu tất cả thế lực ngầm trong toàn bộ tỉnh Hồ sáu năm trước.
Vậy thì Trương Nghịch Luân này chính là một tồn tại đáng sợ của thế lực ngầm trong toàn bộ khu Đông Hải.
Ông ta là người đứng trên Sở Kình Hồng, Sở Kình Hồng đứng trước mặt ông ta cũng chỉ là một đàn em cỏn con mà thôi.
Thậm chí ông ta còn có một danh xưng khiến người khác vừa nghe đã sợ mất mật: người đỡ đầu Đông Hải.
Hôm nay Sở Kình Hồng mừng thọ, cũng chỉ dám gửi thiếp mời cho Trương Nghịch Luân, thậm chí còn không dám hi vọng “người đỡ đầu” này nể mặt mà đến.
Nhưng không ngờ, vậy mà ông ta lại đến!
Ý nghĩa của chuyện này chính là Trương Nghịch Luân thực sự coi trọng Sở Kình Hồng.
Người được người đỡ đầu Trương Nghịch Luân coi trọng, sau này đều sẽ bay cao.
Nhất thời, Sở Kình Hồng kích động từ trong ra ngoài.
Sau khi kính trọng nói chuyện với Trương Nghịch Luân một lát, Sở Kình Hồng quay lại, nghiêm nghị nói với tứ đại gia tộc.
“Các người vừa nói, tứ đại gia tộc sẽ không coi trọng sắc mặt của Sở Kình Thiên, là như thế này sao?”
Ông ta vừa nói xong, toàn thể thành viên của tứ đại gia tộc đều run rẩy, gần như không hít thở nổi.
“Này, này…” Tim Hàn Diệu Tường bị dọa sắp rơi ra ngoài.
Hôm nay, có Trương Nghịch Luân làm chỗ dựa cho Sở Kình Hồng.
Tứ đại gia tộc?
Tứ đại gia tộc cái bíp ấy!
Nhất thời, tất cả mọi người đều không dám hít thở, im lặng nhìn tứ đại gia tộc, ánh mắt lộ ra vẻ thương hại.
“Hử? Là như thế này sao?”
Sở Kình Hồng hừ mạnh một tiếng.
Lúc này, Giang Nhất Phàm, người có lai lịch mờ nhạt nhất “bụp” một tiếng quỳ xuống, khóc lóc nói: “Không, không dám, nhà họ Giang chúng tôi không dám.”
Anh ta không phải chủ nhà họ Giang, chỉ là một trong những người thừa kế sáng giá nhất mà thôi.
Lỡ như bởi vì bản thân lỗ mãng, đắc tội Trương Nghịch Luân, cho dù Trương Nghịch Luân không xử lý anh ta thì mấy ông già nhà họ Giang cũng sẽ không tha cho anh ta.
Đám người Hàn Diệu Tường, Trần Hoàng Thiên, Từ Dung cũng lần lượt quỳ xuống xin lỗi theo Giang Nhất Phàm.
Gồm có cả nhà Lương Hoàng Huy, tất cả đều khấu đầu tạ lỗi với Sở Kính Hồng.
“Vậy, các người còn muốn gây phiền phức cho Dương Tiêu không?”