Tranh Vân Phong nói tiếp: “Trần Khải Hoàng cũng rất phối hợp, anh ta cũng không muốn cứ như vậy mà ly hôn với người phụ nữ này.”
“Tuy rằng đời này anh ta cũng không có tư cách động đến người phụ nữ này lần nào nữa.”
“Tuy nhiên, tôi đã hứa với anh ta, chỉ cần anh ta hợp tác với tôi, tôi nhất định sẽ lại nâng đỡ nhà họ Trần anh ta, báo thù cho anh ta.”
“Anh ta đồng ý với tôi rất sảng khoái!”
“Bây giờ Trần Khải Hoàng nằm dưới sự kiểm soát của tôi, người phụ nữ đó sẽ không dễ dàng ly hôn như vậy.”
“Nếu cô ta dám đơn phương ly hôn, tôi dám nhờ luật sư chứng minh cô ta vô trách nhiệm, coi thường tình cảm vợ chồng, gây bất lợi cho con cái."
“Với thực lực của đội luật sư của tôi, cô ta chắc chắn sẽ mất quyền nuôi con!”
“Nếu người phụ nữ kia không muốn mất con, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời tôi!”
“Đời này cô ta tuyệt đối không thoát khỏi tôi đâu!”
“Bây giờ cô ta chỉ có hai con đường để đi. Một là đi theo tôi, tôi sẽ để Trần Khải Hoàng ly hôn với cô ta, trả lại tự do cho cô ta.”
“Thứ hai, cô ta thà chết chứ không chịu khuất phục. Nếu làm như vậy, cô ta sẽ chỉ phải làm quả phụ cả đời!”
“Chẳng những không ly hôn được mà đứa nhỏ cũng sẽ bị bắt đi. Cuối cùng, công ty và gia đình của cô ta sẽ bị tôi nuốt chửng từng thứ một!”
“Cuối cùng mất đi tất cả, vẫn phải để mặc tôi chơi đùa!”
Sau khi nghe xong những lời này, Tranh Khải Thái, Lưu Đạt Thành và cả Cố Vĩ Nghiệp đã lớn tuổi đều khiếp sợ không thôi.
Tranh Khải Thái không ngờ rằng anh trai mình lại đa mưu túc trí như vậy.
Tranh Vân Phong ở châu Âu hàng ngàn dặm mà lại âm thầm tính toán được nhiều chuyện như thế.
Thật là mưu tính sâu xa, khiến người ta phải chấn động và tin phục.
Bao gồm cả dự đoán trước về việc bảo lãnh cho Trần Khải Hoàng, thao tác cấp thần để ngăn chặn vụ ly hôn của Lương Nhã Trân.
Đồng thời bố trí sẵn đội ngũ luật sư, có một phương châm kế hoạch lâu dài.
Cái gì gọi là bày mưu nghĩ kế, chiến thắng ngoài ngàn dặm?
Không gì hơn thế này, không gì hơn thế này!
Lưu Đạt Thành phục sát đất: “Anh Phong bày mưu tính kế, thủ đoạn thông thiên thật!”
Cố Vĩ Nghiệp còn nói thẳng: “Tranh thị có phúc, sinh con thì phải như thế này, sinh con thì phải như vậy chứ! Cố thị chúng tôi tự nhủ không có cái phúc này.”
Nghe được những lời này, trong mắt Tranh Vân Phong ánh lên sự tự đại.
Anh ta ưu nhã đưa tay ra, búng ngón tay kêu một tiếng giòn tan.
“Tách!”
Ngay lập tức, một người đàn ông với đôi tay rũ xuống nhưng khuôn mặt đầy hăng hái bước vào đại sảnh.
Họ nhận ra người đến chính là chồng của người phụ nữ kia, Trần Khải Hoàng!
Trần Khải Hoàng nhìn Tranh Vân Phong với sự ngưỡng mộ tột độ.
“Anh Phong! Tiếp theo có gì cần em phối hợp, Khải Hoàng em nhất định sống chết phục tùng.”
“Nhờ anh có tầm nhìn xa, sớm bảo lãnh em ra ngoài, để Trần Khải Hoàng em có cơ hội quay lại báo thù.”
“Cũng nhờ anh năm đó đã chữa khỏi vết thương nặng cho em.”
“Từ giờ trở đi, Tranh Vân Phong anh sẽ là đại ca của em.”
Tức thì, Tranh Khải Thái và Lưu Đạt Thành liền hiểu tất cả mọi người đều cùng một phe.
Tất cả họ ngồi xuống, trò chuyện một lúc, đột nhiên, Lưu Đạt Thành đưa ra một mối quan tâm.
“Đúng rồi, mặc dù chúng ta đã thành công ngăn chặn chuyện ly hôn của người phụ nữ kia, nhưng…”
“Lỡ như cô ta không làm thủ tục ly hôn mà vẫn có gì đó với Dương Tiêu… vậy nên làm gì đây?”
Phải biết, một người phụ nữ xứng với Tranh Vân Phong phải hoàn toàn trong trắng và trong sạch.
Kết quả, Trần Khải Hoàng vỗ ngực cam đoan: “Chuyện này các người cứ yên tâm đi!”
“Người phụ nữ đó có tính cách hệt như liệt nữ vậy.”
“Lúc đầu, mặc dù tôi và cô ta đã đăng ký kết hôn nhưng người phụ nữ này ngay cả tay cũng không cho tôi chạm vào.”
“Huống chi là chưa đăng ký kết hôn đã xảy ra chuyện với đàn ông.”
Có lời này của anh ta, mọi người lập tức hiểu ra.
Tranh Vân Phong ưu nhã nhấp một ngụm rượu: “Điểm này tôi đã sớm cân nhắc kỹ.”