Không phải vừa mới nói bà ta bị bắt, bảo bọn cô đi cứu bà ta sao?
Tại sao đột nhiên lại bảo mình đến khách sạn?
Nhưng mà, nếu vậy thì hình như bà ta tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nên không cần phải đến quán bar dưới lòng đất nữa.
Cô nói với Lâm Minh Tâm và Trương Gia Giai về vấn đề này, hai người họ xuống xe, một mình cô lái xe đến khách sạn Tinh Luân.
...
Trong quán bar dưới lòng đất, Dương Tiêu lại được đưa lên tầng ngầm thứ ba.
Ngay khi đèn được bật lên, một người đàn ông đầu trọc có hình xăm xuất hiện.
Người đàn ông nhe răng cười: "Dương Tiêu, mẹ vợ của mày để mày làm thế thân cho bà ta đấy, mày biết không?"
Liếc nhìn thời gian, kim giờ vừa điểm đúng mười hai giờ.
"100 triệu hôm nay các người không giao ra được, còn muốn nói cái gì không?"
Nói xong, ông ta lấy ra một cái kìm lớn, cười toe toét rồi lấy giẻ lau sạch.
Dương Tiêu thấy vậy, anh không ngờ mọi chuyện lại như thế này.
Trương Nguyệt đã nói dối, mục đích là để lừa anh đến đây và để anh trở thành bia đỡ đạn cho bà ta!
Mặc dù ngay từ đầu anh không thích người phụ nữ này, bây giờ anh lại càng cảm thấy người phụ nữ này thật ác độc!
Có một tên côn đồ cầm máy quay video, một người đàn ông đầu trọc cười toe toét đang đi tới với một cái kìm.
"Hay là như thế này…"
Dương Tiêu đột nhiên lên tiếng.
Không ngờ tên nhóc này còn giả bộ bình tĩnh, mọi người đều cười khẩy một tiếng nhìn xem anh định nói cái gì.
Dương Tiêu từ từ lấy ra một đôi găng tay màu trắng và đeo vào.
"Cho bọn mày ba phút đồng hồ, nói ra kẻ đứng sau bọn mày, để lại một ngón tay, tao có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra."
"Nếu không, bọn mày sẽ phải hối hận."
Những lời này vừa nói ra, gã đầu trọc cùng tên côn đồ hai mặt nhìn nhau, không nhịn được mà cười ra tiếng.
Đột nhiên, toàn bộ tầng hầm phá lên cười.
"Uầy, ba phút nữa sao?"
"Đồ ngu, đây hoàn toàn là đồ ngu mà!"
"Đây là lần đầu tiên trong đời tao gặp một kẻ ngu như vậy đấy!"
Người này sắp cụt ngón tay rồi, còn có tâm tư bày trò giả ngầu ư?
Đúng là chọc cho họ cười cong cả lưng mà.
Thấy cười cũng được rồi, tên đầu trọc hít sâu một hơi, cầm cái kìm lên, chuyển đề tài: "Hi vọng mày đừng kêu quá thảm thiết!"
Nói xong, ông ta định chặt đứt ngón tay của Dương Tiêu, kết quả đúng vào lúc này…
"Bùm!"
Một tiếng nổ vang thật lớn truyền đến, cửa tầng hầm bị phá mở, sau một khắc, một đám thanh niên cường tráng xông vào!
Kẻ cầm đầu là một người đàn ông có mái tóc dài ngang lưng, trên mặt có hình xăm, khắp người đều toát ra vẻ sát khí.
"Diêu, Diêu, anh Diêu Dương?"
"Làm sao anh lại đến đây?"
Khi người đàn ông đầu trọc nhìn thấy khuôn mặt của người đến, ông ta lập tức sợ hãi lúng túng ngay tại chỗ.
Những người khác lần lượt nhận ra người vừa đến, tất cả đều sửng sốt.
Đây không phải là bạo chúa trong khu vực này, Trần Diệu Dương sao?
Trần Diệu Dương vừa bước vào đã thấy những người này vây lấy Dương Tiêu với thái độ cực kỳ coi thường, thậm chí còn có kìm.
Anh ta lập tức bước tới và quỳ một gối xuống trước mặt Dương Tiêu!
"Anh Dương, bọn họ không làm anh bị thương chứ?"
Cái gì, anh Dương?
Chúa tể ngầm của khu vực này thế mà lại gọi tên nhóc này là anh sao?
Dương Tiêu cười nhẹ: "Họ có thể làm tổn thương tôi sao?"
Trần Diệu Dương nghĩ nghĩ, lập tức cúi đầu nói: "Đúng vậy, bọn họ làm sao có năng lực đả thương anh chứ, là tôi sơ suất."
Mặc dù anh ta không biết năng lực thực sự của Dương Tiêu, nhưng Dương Tiêu là người được cả cha đỡ đầu của Đông Hải kính trọng, vì vậy anh ta không thể không nhanh trí được.
Sau khi xác nhận rằng Dương Tiêu không sao, Trần Diệu Dương đứng dậy và giận dữ hét vào mặt người đàn ông đầu trọc và những người khác: "Bọn mày, sao bọn mày dám vô lễ với anh Dương hả?"
"Đánh cho tao!"
Khi Trần Diệu Dương ra lệnh, mọi người xông lên đấm đá túi bụi.