Có điều, người thật sự khiến Dương Tiêu cảm thấy Lâm Minh Tâm không thể khiêu chiến, hay thậm chí là nguy hiểm chính là người thanh niên mặc chiếc áo gió màu đen phía đối diện.
Người này rất hiếm khi ra tay, nhưng mỗi lần ra tay đều thực hiện những chiêu thức cực kỳ tàn nhẫn, chỉ nhằm vào chỗ hiểm, có thể hạ gục đối phương trong tích tắc.
Trình độ của người này rõ ràng là cao hơn hẳn những người đang có mặt ở đây.
Hàng lông mày của Dương Tiêu đột nhiên nhăn lại, bởi vì, anh nhìn thấy Lâm Minh Tâm đang chuẩn bị nhằm vào thanh niên mặc đồ đen này.
Mới đầu, Lâm Minh Tâm có chút chủ quan, dùng những phương thức đã hạ gục mấy người trước đó để đối phó với thanh niên mặc áo gió màu đen này.
Kết quả, cô ấy phát hiện ra mình quét chân mấy lần đều bị đối phương né được, vào lúc cô ấy kinh ngạc, người thanh niên mặc đồ đen kia bất ngờ ra tay, một con dao trên tay trái anh ta đánh thẳng vào cổ cô ấy.
Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
“A.” Tức khắc, Lâm Minh Tâm có cảm giác hít thở không thông, thấy bản thân đã hết đường trốn thoát, nên cũng chỉ biết la lên một tiếng.
Dương Tiêu nhanh tay vớ lấy viên đá trên mui xe.
Vèo một tiếng, tay trái người thanh niên mặc đồ đen kia đột nhiên dừng lại giữa không trung, toàn bộ cánh tay trái của anh ta cứng đờ.
Nhìn kỹ mới thấy, lòng bàn tay trái của anh ta có thêm một lỗ máu, viên đá bay xuyên qua toàn bộ cánh tay trái của anh ta.
Lâm Minh Tâm hồn bay phách lạc vẫn chưa ổn định được tinh thần, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Dương Tiêu thu tay về.
Lúc này cô ấy mới ý thức được, là Dương Tiêu ra tay cứu cô ấy.
Nếu không có Dương Tiêu ra tay, thì giờ cô ấy sẽ nhận lấy hậu quả gì đây?
Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác sợ hãi bỗng trào dâng trong lòng cô ấy.
Giờ cô ấy mới ý thức được, hóa ra nguy hiểm vẫn luôn từ từ tiến gần tới cô ấy một cách lặng lẽ.
Nhưng Dương Tiêu lại làm ra vẻ như vừa rồi anh chẳng hề làm gì, vẫn đứng yên ở đó với nét mặt thản nhiên như cũ.
Động tác của anh cực nhanh, thậm chí đến Lương Nhã Trân đứng cạnh cũng không biết vừa rồi anh làm cái gì.
Nếu nhát dao vừa rồi mà đi được đến đích, thì e là Lâm Minh Tâm đã nằm liệt rồi.
Người đàn ông mặc đồ đen này quá ác độc, cho nên Dương Tiêu mới phế một cánh tay của anh ta.
Lâm Minh Tâm đứng vững trở lại, bây giờ cô ấy mới ý thức được thế nào gọi là nguy hiểm, và cảm giác ớn lạnh sau lưng vẫn chưa hề biến mất.
Thật không thể ngờ được, bên đối phương lại có một cao thủ giấu tài thế này, hơn nữa loại người này ra tay quá tàn độc, xuống tay không chút lưu tình mà cũng không hề màng tới hậu quả.
Ngay lập tức, Lâm Minh Tâm cũng nghiêm túc và thận trọng hơn, đã không còn vẻ nôn nóng chủ quan nữa rồi.
Nhưng mà, cuộc chiến có lẽ cũng sắp đi đến hồi kết rồi, người ngã xuống còn nhiều hơn người đứng.
Đánh tới mức này, cần phát tiết cũng đã phát tiết xong rồi, không phục cũng bị đánh cho phục.
Mà sau khi Dương Tiêu phế một cánh tay của thanh niên mặc đồ đen kia đi, thế cục lập tức nghiêng về một bên, Viên Thành phát huy hết sức mạnh, cuối cùng cũng kết thúc trận chiến bằng cách hạ gục toàn bộ người bên đối phương.
“Chúng ta thắng rồi.”
Không biết là ai hô to một tiếng, ngay lập tức, nhóm Lâm Minh Tâm vây quanh nhau, sau đó mừng rỡ hoan hô.
Mặt khác, đám người Lý Hiện kia người nào người nấy mặt cũng xám xịt như đống tro tàn, đau đớn vặn vẹo trên mặt đất, không dám đứng lên.
Lương Nhã Trân cũng vội chạy tới bên cạnh Lâm Minh Tâm ngay lập tức, hỏi xem cô ấy có bị thương ở đâu không, sau khi xác nhận cô ấy không có vấn đề gì, mới dám nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Trận chiến cuối cùng cũng đã kết thúc một cách an toàn, Lâm Minh Tâm không bị thương ở đâu, đây chính là điều khiến cô vui mừng nhất.
Trong số những người đang mừng rỡ hoan hô, Viên Thành là người thăng quan tiến chức thuận lợi nhất, tất cả mọi người đều vây quanh anh ta khen lấy khen để.
“Anh Viên, anh lợi hại thật đấy.”
“Quả không hổ là nhà vô địch quyền anh ngầm, quán quân Đông Nam Á.”
“Vừa rồi chúng tôi đều nhìn thấy anh Viên một mình đấu với năm tên. Ngầu chết được ấy.”
Sau khi tận hưởng đủ mọi lời khen, Viên Thành kiêu ngạo cười: “Hôm nay tôi đến đây đều là vì Minh Tâm, là đàn ông, nhất định phải bảo vệ người phụ nữ mình yêu.”
Lời vừa dứt khỏi miệng anh ta, mọi người lập tức kêu “ồ” một tiếng.
“Oa, đây là thổ lộ sao.”
“Lâm Minh Tâm, cô hạnh phúc thật đấy, được một người lợi hại như vậy theo đuổi.”
“Hâm mộ quá đi.”
Tức khắc, đủ mọi âm thanh ồn ào thi nhau vang lên, nhưng Lâm Minh Tâm nghe vậy thì cảm thấy có chút không thoải mái, thế nào gọi là bảo vệ?
Rõ ràng vừa nãy khi diễn ra cuộc chiến, mọi người đều tập trung vào trận đánh, mà tên Viên Thành này cũng chỉ đang lo thể hiện bản thân, thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến cô ấy.