Kiều Bích Ngọc ngờ vực đánh giá bọn họ, lại không đồng ý nói
ra, vậy cô cũng không truy hỏi.
“Ông nội, cháu muốn quay về căn nhà cũ để thu dọn một chút
đồ.”
“Chú ý an toàn nhé.”
Ông cụ đất cao vọng trọng nhà họ Quách, tùy là ngày nào cũng
xụ mặt, nhưng ông không giống như bên ngoài nói lạnh lùng uy
nghiêm, đối với con cháu trong nhà, ông tương đối cởi mở dễ gần
hơn.
“Dạ biết rồi.”
Cô trả lời một câu, sau đó đi theo tài xế đi ra ngoài.
Hôm qua nói chuyện điện thoại với dì nhỏ của cô, nhắc lại những
chuyện trong quá khứ, Kiều Bích Ngọc mới nhớ ra chiếc hộp gỗ nhỏ
của mình không thấy đâu nữa rồi, mấy tháng nay xảy ra quá nhiều
chuyện, bản thân cô cũng không xác định chính xác đồ đặt để ở đâu.
Xe êm đềm chạy đi rất nhanh, suy nghĩ giây lát, quay đầu lại nhìn
ngoài cửa sổ của xe, đã đến căn nhà cũ của cô tại nơi dân cư.
“Tôi muốn ở trong căn nhà chung cư đó một mình nữa ngày, chú
quay về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho chú đến đón tôi sau.“ Cô
ấy một bên nói, một bên mở cảnh xe đi ra khỏi xe.
“Dạ được, mợ chủ đi mình nhớ chú ý an toàn.”
Tài xế nhìn cô gật gật đầu, cũng không dám cưỡng chế đi cùng,
đạp ga xe liên ngay lập tức đi khỏi.
Kiểu Bích Ngọc đi vào tòa nhà chung cư cũ kỹ, không có thang
máy, chỉ có thể từng bước từng bước lết cầu thang bộ đi lên, từ trong
túi xách một đẳng thì lấy chìa khóa, một đằng suy nghĩ xém chiếc
hộp gỗ để đâu rồi…
“Cô Kiều, cô quay về rồi ạ.”
Đối diện vừa hay đi ra một người đàn ông, anh ta mỉm cười chào
hỏi cô.
Kiều Bích Ngọc không quen anh ta, nhìn bộ dạng hình như là chủ
hộ mới ở, lễ phép đáp lại một câu: “Xin chào.” Lấy chìa khóa mở cửa
căn hộ cũ của mình ra, liền đi vào bên trong.
Lúc đóng cửa lại, Kiểu Bích Ngọc đột nhiên ngộ ra: “Sao anh ta
biết mình họ Kiểu?“
Có chút hiếu kỳ áp sát lên cửa, thông qua mắt mèo trên cửa nhìn
ra ngoài, đối phương đã đóng cửa xuống lầu rồi, cô cũng không nghĩ
nhiều, dù sao buổi chiều sẽ quay về lại nhà họ Quách.
Ở trong căn nhà nhỏ này tìm kiếm luộc tung các tủ hết hai lần,
vẫn không tìm thấy cái hộp gỗ nhỏ.
“Chẳng lẽ là rơi ở nhà họ Doãn rồi…”
Biểu tình có chút khó xử, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ điện tử
trên tường, đã sắp gần đến chiều rồi.
Đành chấp nhận đem những thứ trong tủ áo bị bản thân luộc
tung lên dọn dẹp lại vào trong, nghĩ nghĩ, nếu hộp gỗ nhỏ của cô mà
ở nhà họ Doãn, cô giờ qua lấy thì có chút hơi ngại ngùng.
Cốc cốc cốc…
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Kiều Bích Ngọc biểu cảm giật
mình một cái, vội vàng từ phòng ngủ nhỏ đi ra ngoài.
Nhưng cô chưa đến được trước cửa, cánh cửa lạch cạch một cái
đã được người khác mở ra rồi.
Ai lại có chìa khóa thế…
“Anh, anh đến đây để làm gì?”
Kiểu Bích Ngọc nhìn người trước mặt, gương mặt ngạc nhiên có
chút khó hiểu, đặc biệt là đối phương tay phải tay trái xách cả một
bao thực phẩm tươi ngon.
“Mua một chút đồ qua, tính làm cơm cho em.”
Anh ta dường như tâm trạng không tệ, giọng điệu vô cùng tự
nhiên, nói rồi anh ta đi vào phòng bếp.
“Doãn Thành Trung!”
Kiểu Bích Ngọc giọng nói phức tạp gọi anh ta một tiếng, nhanh
chân đi theo qua đó.
Hôm nay anh ta thật sự rất là lạ, ăn mặc rất giản dị, khiến cho
thần hình anh ta dài ra, gương mặt thanh tú đã hoàn toàn mất đi vẻ
phẫn nộ suy sụp như hôm qua nữa rồi, bộ dạng rất nghiêm túc ở
trong bệnh mở vòi nước rửa rau.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì thế?”
Kiều Bích Ngọc đứng đằng sau lưng anh ta, có chút không dám
đến gần anh ta.
Anh ta làm ra vẻ không nghe thấy câu hỏi của cô, vẻ mặt thờ ơ,
nhìn xuống chiếc đồng hồ Patek Philippe quý giá của anh, nhẹ nhàng
nói: “Sắp đến mười hai giờ trưa rồi, Bích Ngọc em ở phòng ăn nhỏ đợi
anh một lát, anh rất nhanh…“ Anh ta nói năng nhẹ nhàng động tác lẹ
làng, giống như là nấu cơm là sở thích bình thường của anh ta vậy.
Nhưng Bích Ngọc biết là, Doãn Thành Trung cậu ấp này trước giờ
đều không có thói quen xuống bếp.
“Anh rốt cuộc làm sao vậy!”
Cô nhịn không được đi lên phía trước, đưa tay cướp lấy túi mua
thực phẩm lớn trong tay anh.
“Bích Ngọc, anh biết em không thích ăn trứng gà… Trên gương
mặt anh ta vẫn mỉm cười, giọng nói dịu dàng giống như đang dỗ dành
cô: “Hôm nay anh đã mua rất nhiều món em thích ăn, đưa những
thực phẩm đó qua đây cho anh, em ở bên ngoài đợi ăn là được rồi.”
Kiểu Bích Ngọc cả người ngơ ngác đứng bên cạnh anh ta, anh ấy
bị làm sao vậy?
Cô nhìn trên mặt bếp có một con tôm hùm úc đang cố gắng giãy
dụa chống trả, Doãn Thành Trung căn bản là không biết xuống bếp,
nên anh ta có chút bối rối, ngón tay bị vỏ cứng của tôm hùm làm cho
bị chảy máu.
“Doãn Thành Trung, đừng như thế nữa!“
Kiểu Bích Ngọc nhìn thấy không chịu nổi, cầm lấy một con dao
lớn, một đao chặt xuống đã khiến thân con tôm hùm đáng thương mà
hung dữ chặt làm hai.
Không sai, cô cũng không biết xuống bếp, cho nên lần trước nhìn
thấy động tác của Quách Cao Minh làm cho cô món cua lột lăn bột
chiên giòn, cô ấy cảm thấy rất kinh ngạc.
Gương mặt Doãn Thành Trung có chút ngại ngùng: “Bích Ngọc,
anh có nghe dì nhỏ của em nói qua, em thích người đàn ông biết nấu
ăn, anh sau này có thể…”
Cô ấy nhìn anh ta, phát hiện thái độ của anh ấy giống như đang
lấy lòng.
Nếu như là khi vừa mới kết hôn, anh ta nói những lời này với cô
ấy, cô ấy nhất định sẽ rất cảm động.
“Doãn Thành Trung, em biết anh phát hiện mình bị Quách Cao
Minh âm mưu hãm hại trong lòng rất khó chịu, nhưng mà, quá trễ
rồi…” Cô ấy không muốn dây dưa với anh ta nữa.
“Bích Ngọc, con tôm hùm này cần trực tiếp hấp hay sao, hay là
chiên xào?” Anh ta lại tiếp tục bận rộn, nhẫn nại mà hỏi cô, giống như
hoàn toàn không nghe thấy cô ấy nói gì.
Kiều Bích Ngọc thấy bộ dạng giả vờ, và cả bộ dạng ngốc nghếch
cầm nồi cầm chảo…
“Em có thai không ăn được đồ hải sản.“ Cô đột nhiên lớn tiếng
nói một câu.
Khoảnh khắc này, nụ cười trên mặt Doãn Thành Trung cương cứng
lại.
Mang thai.
Mang thai đứa con của Quách Cao Minh.
Anh ta dường như không giả vờ được nữa, che dấu sự phẫn nộ,
lớn tiếng la lên: “Nếu như không có Quách Cao Minh chen vào giữa
phá đám, hai chúng ta đã là đôi vợ chồng có tình cảm rất tốt…
“Đủ rồi!”
Kiểu Bích Ngọc chịu không nổi anh ta nữa, động tác mau lẹ nắm
lấy tay áo anh ta, trực tiếp lôi ra ngoài cửa: “Doãn Thành Trung, anh
đừng có đến chỗ tôi mà nổi điên, đi ra ngoài!”
Cô cực kỳ tức giận, đóng cửa cái rầm, khóa trái.
Cái cửa sát cũ kỹ này phát ra âm thanh kẹt kẹt kẹt.
Người đàn ông bên ngoài cửa bị mất kiểm soát la hét ầm ï, lâu lâu
lại hạ giọng dịu dịu nói: “Bích Ngọc, anh không quậy nữa, anh đều
nghe em hết, em thích như thế nào, anh cũng đều có thể thay đổi
theo ý em…chúng ta vốn dĩ là vợ chồng!“ Nói đến câu cuối, giấu
không nổi sự phẫn nộ không cam tâm nữa.
Kiểu Bích Ngọc không thèm để ý anh ta, nhìn cách cửa sát bị
người ta lắc lư, tâm tình cũng rất buồn phiền.
Quách Cao Minh làm qua những chuyện đó, còn Doãn Thành
Trung, Diệp Tuyết mấy người bọn họ nữa…Không muốn quan tâm đến
nữa.
Kiểu Bích Ngọc đi vào trong phòng bếp dọn dẹp, mang những
thực phẩm đã chuẩn bị đều vứt hết vào thùng rác, bên tay vẫn còn
nghe thấy tiếng cái người phiền phức Doãn Thành Trung.
Dự là nếu như giờ cô ra ngoài nhất định sẽ bị anh ta bấm lấy, tùy
là bình thường cô cũng rất dữ, nhưng cô lại hận bản thân mình lại rất
dễ mềm lòng.
Mặt không cảm xúc luộc lội túi thực phẩm còn lại, chọn một ít rau
xanh và thịt bò, quyết định tự bản thân mình nấu bữa trưa.
Nhớ là trong nhà vẫn còn mì gói, đem tất cả mọi thứ bỏ vào nồi,
nấu nước nấu mì thịt bò, tùy là thịt bò rất dai, cải có chút vàng, ăn
tạm cũng được, đợi Doãn Thành Trung về rồi, cô mới đi ra.
“Quả nhiên, mình nên tìm một ông chồng là đầu bếp.“ Một bên
nhai nhai thịt bò dai, một bên cảm thán.
Từ rất sớm cô đã giác ngộ được điều này rồi, cho nên lên năm
sinh nhật khi cô còn học cao đẳng cô đã có nguyện vọng rất lớn rất
lớn đó là mong ông trời ban cho cô một ông chồng giỏi bếp núc, còn
phải ngoan phải nghe lời.
Nhưng đến cuối cùng không biết ai đã lấy đi tờ giấy ghi nguyện
vọng của cô, Kiểu Bích Ngọc suy nghĩ, cũng có thể tờ giấy ghi
nguyện vọng của cô đã bị thằng vô lương tầm nào đó lấy đi giảm đạp,
nên tâm nguyên của cô mới không trọn vẹn.
Đã rất lâu rồi không quay về căn chung cư nhỏ cũ kỹ này, nhà họ
Quách quá lớn quá xa hoa, quay về lại đây, lại có một cảm giác an
toàn đến lạ.
Ăn no rồi thu dọn một chút dụng cụ ăn uống, quay về căn phòng
nhỏ trước kia của mình năm một lát.
Từ từ có chút buồn ngủ, đợi đến khi cô ấy tỉnh dậy, thì mặt trời đã
sớm lặn rồi.
“Tiêu rồi. Đồng ý với ông nội là sẽ về nhà họ Quách trước sáu
giờ.
Vội vàng từ trên giường bò dậy, chỉnh lý áo quần, cầm túi xách
lên mở cửa ra, rồi vội đi.
Nhưng cô vừa mới mở cửa ra, liền ngửi thấy một mùi rượu cực
nồng, đèn của tòa chung cư này hư lâu rồi nhưng không có ai sửa
chửa, mặt trời lặn xuống thiếu ánh sáng nên có chút âm u, nhưng cô
có thể nhận dạng ra rất rõ ràng người đàn ông đang say mền nằm
dưới cầu thang.
“Doãn Thành Trung! !“
Gương mặt cô phức tạp gọi anh ta một tiếng.
Dưới chân anh ta ít nhất để tám chai bia rỗng, hoàn toàn không
chú ý đến hình tượng, cứ như thế mà ngồi trên mặt đất dơ bẩn, thân
hình xiêng xiêng quẹo quẹo dừa vào tay vịnh của cầu thang, cầm lấy
chai bia còn mở to miệng mà uống vào.
“Kiều Bích Ngọc…”
Anh ta nghe thấy giọng nói, quay đầu lại nhìn cô ta, miễng cường
nặn ra một nụ cười.
“Kiều Bích Ngọc, em, em rốt cuộc cũng chịu ra rồi.” giọng anh ta
đứt đoạn, rõ ràng là đã uống quá nhiều rồi.
Kiểu Bích Ngọc đen mặt lại: “Anh làm gì thế hả, đàn ông đàn ang
đụng chút chuyện, lại ở đây mượn rượu giải sầu!“
“Anh không biết phải đi về đâu?“
Anh ta bị cô mắng một trận, dường như tỉnh táo lại một chút, cả
người toàn mùi rượu, mơ mơ hồ hồ nói: “Trong nhà, mẹ anh và Diệp
Tuyết rất là phiền, anh, anh không muốn quay về nhà…”
“Kiều Bích Ngọc, anh cũng không biết anh phải đi đâu, em nói
xem anh phải đi đâu…” Anh ta uống say không ngừng lải nhải nói.
Doãn Thành Trung một bên nói, một bên tay phải vịnh lấy thanh
lan can đã rỉ sét của cầu than mà dựa vào, từ từ đứng thẳng người,
nhưng chân anh ta đứng không vững, chân mang giày da đá một cái
vô bớ chai bia rỗng, chai bia rỗng leng keng leng keng lăn xuống, làm
cho cầu than toàn là mảnh vụn thủy tinh của chai bia.
“Doãn Thành Trung, anh cẩn thận chút…
Kiều Bích Ngọc thấy vậy, lập tức tiến lên dìu lấy, cô ấy muốn chửi
rũ, nhưng lại không nhận tâm, không nhẫn nại mà la mắng anh ta: “Về
đi, người nhà đang lo lắng cho anh đó.”
“Anh không quay về nhà họ Doãn!“ Anh ta biểu tình tức giận
phản bác một câu.
Anh ta uống nhiều rồi, thân xác rất nặng nề đổ hết lên người Kiều
Bích Ngọc, Cô chỉ muốn dìu anh ta đến bên trên, nhưng Doãn Thành
Trung thuận tay ôm lấy cô, sống chết cũng không chịu buông tay.
Anh ta ợ lên một hơi rượu, giọng nói tức giận: “Là do Quách Cao
Minh hại đó, cũng đều là do anh ta làm chuyện ly gián, là do anh ta
hại chúng ta phải ly hôn…Bích Ngọc, chúng ta bắt đầu lại từ đầu
được không?”
“Doãn Thành Trung, chúng ta không thể nào đâu! Anh hãy tỉnh
táo lại cho tôi!”
Kiểu Bích Ngọc tức giận muốn tát cho anh ta một cái, thấy anh ta
thất tình uống say, nhịn vậy nhịn vậy, tay phải đưa ra luộc tìm điện
thoại trong túi áo khoác, rồi lấy điện thoại ra.
Gọi điện thoại cho người nhà họ Doãn, để Quách Thanh Nga
mang người quay về, tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì lại trách
lên đầu cô.
“Kiểu Bích Ngọc, em thích Quách Cao Minh đúng không!”
“Sao em có thể thích thằng đó được——”
Doãn Thành Trung như bị cái gì đó kịch động, cướp lấy điện thoại
của cô, phát tiết lên mà ném điện thoại cô xuống đất.
“Em cảm thấy thằng đó là cháu đích tôn của nhà họ Quách, em
liền xem thương anh hả!”
Cảm xúc của anh ta càng phát càng kích động, đôi tay nắm chặt
lấy vai cô mà lắc lư, không nén nổi cơn giận mà gầm lên: “Em biết
được nó là thằng đã cứu em khi em đi du lịch nhân dịp tốt nghiệp cao
đẳng, cho nên em hết lòng hết dạ yêu thằng đó rồi đúng không!“
“Em không thể nào thích thằng đó được, không thể nào! Không
thể nào đâu!“
Kiều Bích Ngọc cả người cứng đơ.
Cô cảm giác được sự phẫn nộ và cảm xúc kích động của anh ta,
và mùi rượu nồng từ mũi của anh ta, còn những lời anh ta nói…
Quách Cao Minh, lần đó người cứu cô là Quách Cao Minh…
Thần sắc cô ngớ ngẩn ra, tâm trạng nhất thời hỗn loạn không
cách nào hình dung được, hoảng hốt lắp bắp nói: “Là anh ấy đã cứu
tôi?”
Doãn Thành Trung uống nhiều mặt đỏ ửng lên, thấy cô không có
phản ứng gì, căng thằng dùng đôi tay ôm chặt gương mặt của cô, ép
cô phải nhìn thẳng mặt anh ta.