Có lẽ là gần đây bị giày vò quá nhiều, Kiều Bích Ngọc vốn chỉ
định ngủ một lúc trên máy bay, mà cuối cùng cô lại ngủ rất sâu, ngay
cả lúc bị ôm xuống khỏi máy bay, trở lại nhà họ Quách cũng không
biết.
Lúc cô tỉnh lại đã là tám giờ sáng ngày hôm sau.
Kiểu Bích Ngọc đã thành thói quen, cô vừa mắt ra gần như là
theo bản năng nhìn về phía người bên cạnh.
Vẻ mặt của cô có chút không được tự nhiên và giật mình, anh
chưa có rời giường.
Cô và anh nằm cùng nhau ở trên một cái giường, đang cùng đắp
một cái chăn, thật xứng đáng với danh hiệu cầm quyển sổ hồng,
nhưng mà, khi cô nhìn gương mặt đủ để khiến cho mọi người phụ nữ
si mê này của anh, lại không có một chút vui mừng nào cả.
Cô và anh có thể coi như là vợ chồng sao?
Bản thân Kiểu Bích Ngọc cũng không chắc chắn, nhưng mà từ
sau lần cô bị chảy nhiều máu ở khách sạn, có một số việc cô đã có
thể suy nghĩ cẩn thận.
Người đàn ông như vậy, cao tới mức cô không thể với tới.
Cẩn thận từng li từng tí cầm cánh tay đang khoác ngang eo cô
của Quách Cao Minh bỏ xuống, rụt người một cái, lập tức vội vàng
muốn xuống giường.
“Sớm.”
Người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở mắt ra, lại vòng tay ngang
eo cô, trực tiếp kéo cô trở lại.
“Sớm, sớm…” Kiều Bích Ngọc bổ nhào vào trong ngực của anh,
chóp mũi đập vào lồng ngực của anh, vừa khẩn trương, vừa đẩy
người anh ra.
Đôi mắt của Quách Cao Minh chăm chú nhìn một bên mặt đỏ ửng
của cô.
Cô rất bài xích anh.
Kể từ sau lần bị chảy nhiều máu ở khách sạn thành phố Hải Châu,
cô trở nên an phận không ít, nhưng mà cũng trở nên lạnh nhạt không
kém.
“Tôi có chút đói bụng, muốn rời giường ăn cái gì đó.” Kiều Bích
Ngọc tùy tiện giải thích một câu.
Cô đói bụng chính là đứa bé trong bụng của cô đói bụng, về vấn
đề của đứa bé, nhà họ Quách sẽ luôn ưu tiên xử lý.
Quách Cao Minh cũng không có ngăn cản cô, Kiều Bích Ngọc
thấy anh buông mình ra, lập tức chuồn xuống giường, trực tiếp chui
vào trong phòng tắm, thuận tay đóng sầm của phòng tắm lại.
Quách Cao Minh cũng không có lưu luyến giường, anh đã sớm
tỉnh lại, chẳng qua là vừa trở về nên tạm thời không muốn bận rộn
công việc, cảm thấy cứ cùng cô nằm trên giường như vậy cũng
không tồi.
Nhưng mà, anh trực tiếp ngồi dậy, ánh mắt lúc nhìn về phía cửa
phòng tắm đang đóng chặt kia hơi nhíu lại.
Sau khi hai người rửa mặt, ăn bữa sáng đơn giản một chút, lập
tức đi đến phòng khách ở nhà chính của nhà họ Quách.
Ông cụ Quách nhìn thấy Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc
cùng nhau tới đây, cũng có chút ngoài ý muốn, tâm trạng không tệ
lầm bẩm: “Công ty bị phá sản sao?”
Kiểu Bích Ngọc đã thích ứng với phương thức chung sống của
hai ông cháu nhà này, vị này là ông cụ kỳ quái đức cao vọng trọng
của nhà họ Quách, thật ra thì lại đặc biệt ngây thơ.
“Hôm nay là thứ bảy.” Vẻ mặt của Quách Cao Minh không chút
thay đổi, lạnh nhạt trả lời một câu.
“Cậu chủ Cao Minh, kể từ trở về nước cậu trở về nước tiếp quản
công ty, vẫn chưa từng nghỉ ngơi.”
Quản gia cười cười, vừa pha trà cho bọn họ, vừa quan tâm hỏi
thăm: “Mợ chủ, nhóm máu của mợ là RH-AB đúng không?”
Kiểu Bích Ngọc cố ý ngồi cách Quách Cao Minh khá xa, gật đầu:
“Đúng vậy.”
Lần trước bị chảy máu đến mức hôn mê ở thành phố Hải Châu,
may mắn là nhấn nhầm nút gọi điện thoại cho Doãn Thành Trung, anh
ta kịp thời tới nơi, hơn nữa đúng lúc anh ta cũng thuộc nhóm máu
RH-AB, nếu không cô thật sự phải đi gặp thượng đế rồi.
“Yêu cầu bệnh viện bên kia chuẩn bị máu để dự phòng trong lúc
sinh.” Ông cụ Quách dặn dò với quản gia một câu.
“Đã sắp xếp xong xuôi.”
Quách Cao Minh liếc mắt nhìn Kiều Bích Ngọc ở phía đối diện
một cái, đột nhiên nói một câu.
Ông cụ Quách và quản gia liếc mắt nhìn nhau, cũng có chút giật
mình, từ khi nào mà anh cũng sẽ quan tâm đến những chuyện vụn vặt
như này.
Quách Cao Minh không có nhiều lời, anh giống như là có nhiều
việc bận rộn, đứng lên từ trên ghế salon, trực tiếp đi thẳng vào thư
phòng.
Mấy người quản gia cũng biết, lần này Quách Cao Minh dừng lại
ở thành phố Hải Châu một thời gian, chắc chắn là có rất nhiều công
vụ chờ anh phê duyệt, hơn nữa tháng sau còn là năm mươi năm ngày
thành lập tập đoàn IP&G.
“Ông nghe nói, khi cháu bị chảy máu đến mức hôn mê trong
khách sạn ở thành phố Hải Châu, là Thành Trung đã kịp thời chạy tới
cứu cháu…”
Ông cụ Quách cầm chén trà bạch ngọc trên bàn lên, một hớp
uống cạn.
Tiếp tục hỏi Kiều Bích Ngọc một ít chuyện: “Lúc ấy tên nghiệp
chướng kia không có ở cùng cháu sao, làm sao mà cháu lại không
trực tiếp gọi điện thoại cho nó?“
Ông cụ vừa mới hỏi ra lời, bước chân của Quách Cao Minh ở bên
kia cầu thang cũng chậm lại một chút.
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc ngẩn ra, đáy mắt có chút cảm xúc phức
tạp.
“Bây giờ thai nhi rất khỏe mạnh…” Cô rũ lông mi dài xuống, cũng
không có trực tiếp trả lời.
Ông cụ Quách hơi nhướng mày, thấy vẻ mặt này của cô rõ ràng là
không muốn nhắc tới chuyện ngày đó.
Quách Cao Minh ở bên kia cầu thang, đáy mắt thoáng qua suy
nghĩ sâu xa, trực tiếp bước chân đi lên tầng.
“Đúng rồi, mợ chủ, về hôn lễ của nhà họ Doãn…”
Quản gia đột nhiên nhớ tới một chuyện, vẻ mặt nhìn về phía Kiều
Bích Ngọc có chút kỳ quái: “Mợ có muốn tham dự hôn lễ của cậu ấy
không?”
Doãn Thành Trung là cậu em họ của nhà họ Quách, có quan hệ
mập mờ phức tạp với người vợ trước là Kiều Bích Ngọc, hơn nữa gần
đây khi Kiểu Bích Ngọc gặp chuyện ngoài ý muốn ở thành phố Hải
Châu, là Doãn Thành Trung đã cứu cô…
“Nhà họ Quách cần tôi tham dự, đương nhiên là tôi phải đi rồi.”
Trên mặt của Kiều Bích Ngọc không có việc gì, trả lời rất khách sáo.
Quản gia cảm giác cô so với trước kia lạnh nhạt hơn rất nhiều,
suy đoán hỏi: “Mợ chủ, có phải là mợ có hiểu lầm gì hay không…”
Hiểu lầm?
Cô với anh ta có thể có hiểu lầm gì chứ…
“Yến Nhi, có phải gần đây cô và Quách Cao Minh có hiểu lầm gì
đúng không?”
“Yến Nhi, vô dụng thôi, đừng gọi nữa.”
Mà lúc này, trong nhà hàng cao cấp, trên người Lê Yến Nhi mặc
một bộ đồ hàng hiệu, khí chất tao nhã ôn hòa, nhưng mà bây giờ cô
rất vội vàng nóng nảy, cô không ngừng gọi đi gọi lại cho một số điện
thoại, nhưng mà bên kia điện thoại di động vẫn luôn báo bận.
Người quản lý Anna ngồi đối diện cô, vẻ mặt vô cùng lo âu:
“Quách Cao Minh kéo chúng ta vào danh sách đen rồi.”
Không chỉ có như thế, gần đây các nhà quảng cáo và đoàn làm
phim cũng trở nên lạnh nhạt với họ hơn rất nhiều…
“Tại sao lại có thể như vậy!”
Vẻ mặt Lê Yến Nhi tức giận, cuối cùng không còn sức gọi nữa
trực tiếp ném điện thoại di động xuống sàn nhà.
“Ơ, thoạt nhìn dáng vẻ ngôi sao lớn của chúng ta đang rất phiền
não, có phải là bị người ta bỏ rơi đúng không?”
Đúng lúc Diệp Vân vào nhà hàng này ăn cơm, trên mặt đều là sự
vui vẻ, sải bước đi về phía các cô, ngữ điệu kia rõ ràng còn mang
theo cả chút hả hê.
Lê Yến Nhi nghe được tiếng của cô, lập tức ngẩng đầu lên nhìn
cô, vẻ mặt âm trầm: “Họ Diệp kia, tốt nhất là cô đừng có trêu chọc
tôi.”
Diệp Vân có dáng người cao gầy, đứng ở bên cạnh cô, ánh mắt
khinh thường liếc nhìn cô một cái: “Lê Yến Nhi, bây giờ không có
Quách Cao Minh làm núi dựa cho cô nữa, cô không là cái gì cả!”
“Trước kia cô có bản lĩnh cướp vai diễn của tôi, bây giờ tôi sẽ để
cho cô nếm thử một chút, cái gì gọi là đi đâu cũng gặp phải trắc trở.”
Diệp Vân vẫn hận cô ta như cũ vì chuyện đã cướp mất vai diễn nữ
chính của cô.
Anny nghe cô nói như vậy, lập tức khẩn trương đứng lên.
“Chị Diệp Vân, chị đừng nói như vậy mà, chuyện cướp vai diễn
trước đó thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, bọn em nào dám đối nghịch với
chị.
“Chị Diệp Vân là vợ nhà họ Kiều, mọi người đều biết mọi người
đều biết chị làm diễn viên chỉ vì ước mơ, nhưng mà bọn em không
giống vậy, bọn em làm việc mệt mỏi cũng chỉ là vì một chút danh
tiếng, cùng với cơm ăn…”
Lê Yến Nhi nghe thấy người quản lý tự hạ thấp mình như thế, mặt
lập tức đen lại quát: “Anny, câm miệng!”
“Đi thôi, người của cửa hàng Thanh Thủy đang chờ chúng ta…”
Lúc này, ở cửa phòng ăn, một người đàn ông kêu một tiếng về phía
các cô.
Mấy người Lê Yến Nhi ngẩng đầu nhìn lại, có chút giật mình, là
Doãn Thành Trung.
Tay phải Doãn Thành Trung dắt một cô bé nhỏ khoảng ba tuổi,
bên trái là Diệp Tuyết, vẻ mặt của anh lúc nhìn về phía Lê Yến Nhi
thoáng qua chút phức tạp.
Lê Yến Nhi này thật sự rất giống cô ấy…
Anh cúi đầu xuống, nói nhỏ ở bên người Diệp Tuyết: “Em bảo chị
mình nhanh lên một chút, chúng ta phải đi rồi.”
Diệp Vân cũng không có hứng thú ầm ï cùng với Lê Yến Nhi, cười
lạnh một tiếng: “Lê Yến Nhi, vẫn là của ngươi người quản lý của cô
tương đối có đầu óc…”
Ánh mắt của cô khi nhìn về phía hai người giống như là đang xem
chuyện vui vậy, kiêu ngạo nhấc đôi chân dài trực tiếp rời đi.
“Cái cô Diệp Vân kia thì là cái thá gì chứ, lúc hai mươi tuổi đã bò
lên giường của một ông già năm mươi tuổi, tôi khinh, đúng là thứ đồ
chơi không biết xấu hổ…” Vẻ mặt Lê Yến Nhi tức giận, nhìn về phía
bóng lưng của Diệp Vân mắng.
Người quản lý vội vàng kéo cô ngồi xuống, nhắc nhở một câu:
“Yến Nhi, em phải chú ý hình tượng!”
“Bây giờ không còn giống như trước kia nữa, bây giờ truyền
thông sẽ không kiêng dè tin tức tiêu cực của em đâu. Nếu em còn
muốn tiếp tục lăn lộn trong cái giới này thì phải nhẫn nhịn, dù sao
Diệp Vân cũng là vợ của họ Kiều, điểm này người trong giới ai cũng
biết, mọi người không nhìn mặt nhà sư thì cũng phải nhìn mặt phật,
em đối nghịch với cô ấy thì sẽ không có chỗ tốt đâu.”
Lê Yến Nhi tức đến mức trên đầu bốc khói, nhưng mà lại không
cách nào phản bác.