Kiểu Bích Ngọc ôm chăn, ở trên giường rất không thoải mái mà
nghiêng người, đột nhiên mở to mắt.
Đã 9 giờ rồi, cô vội vàng ngồi dậy…
Cô hơi giật mình, cảm thấy có chút kỳ lạ, bình thường 5 giờ sáng
đã bị nữ giúp việc gọi dậy ăn sáng với ông cụ, sao hôm nay không có
ai đánh thức cô?
Ngồi trên giường, nhìn một vòng trong phòng ngủ, sau đó cô cúi
người nhìn bên cạnh mình…
Tối hôm qua anh không trở về.
Kiều Bích Ngọc nghĩ tới Quách Cao Minh, biểu cảm hơi bực bội.
Cô vội vàng xuống giường, đến phòng tắm rửa mặt, lúc cô cầm
lấy khăn mặt, đột nhiên phát hiện vết thương trên tay phải mình đã
đỡ hơn nhiều.
Lông mày thanh tú của cô nhíu lại, cẩn thận kiểm tra ngón tay
mình, dán sát vào chóp mũi ngửi, hình như có mùi thuốc đông y.
Ai bôi thuốc cho mình thế?
“Mợ chủ, cô dậy rồi à?“ Lúc này, cửa phòng bị nữ giúp việc đẩy
ra, bưng một phần cháo trắng đi vào.
“Có phải tối qua cô gọi bác sĩ tới đây không?” Kiểu Bích Ngọc
vươn đầu từ trong phòng tắm ra, hỏi nữ giúp việc.
Nữ giúp việc nhanh chóng đặt cháo lên bàn, vẻ mặt lo lắng:
“Không có, chỉ là sáng nay cậu chủ bảo chúng tôi đừng đánh thức
cô, mợ chủ có phải là cơ thể cô không thoải mái hay không?”
“Tôi không sao.” Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc rất phức tạp nói.
Cô ăn cháo xong, một mình làm tổ trong phòng ngủ, suy nghĩ hơi
hỗn loạn.
Cô ngồi khoanh chân trên giường, nhìn chằm chằm tay phải bị
thương của mình, có phải là anh bôi thuốc giúp cô không?
Hóa ra sáng hôm nay anh có về…
Như vậy tối hôm qua… Tối hôm qua anh có ở bên Lê Yến Nhi hay
không? Đột nhiên Kiều Bích Ngọc rất muốn biết.
Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc không được tự nhiên, cô xoay
người, lập tức cầm lấy di động của mình lên, tìm kiếm tên Lê Yến Nhi,
lập tức hiện ra một đống tin tức liên quan.
Tìm tin mới nhất, biểu cảm của cô dần trở nên nghiêm túc hơn.
Tầm mắt cô nhìn vào ảnh chụp trên màn hình di động, ở dưới bãi
đỗ xe của quán bar Civilize, trong chiếc xe thể thao Aston Martin màu
xám mở mui, đôi nam nữ đang triển miên với nhau.
Người phụ nữ chủ động cởi áo sơ mi của anh, cô ta quay lưng về
ống kính nên không thấy rõ, nhưng sườn mặt người đàn ông lạnh
lùng…
Kiểu Bích Ngọc liếc mắt một cái liền nhận ra là Quách Cao Minh.
“Sốt ruột như vậy à, ở trước mặt công chúng còn dám chơi “xe
chấn”… Cô cắn môi lẩm bẩm, trong lòng không thoải mái.
Cô nhìn ảnh chụp, có chút tức giận: “Mắt mù à, họ Lê này có gì
tốt, tụ tập lại cắn thuốc, còn phẫu thuật thẩm mỹ!”
Nhưng Quách Cao Minh lại cứ thích cô ta.
Lục Khánh Nam từng nói, cậu chủ Quách chỉ từng hẹn hò với một
người bạn gái, đúng là cô Lê bảo bối của anh.
“Chuyện cô ta phẫu thuật thẩm mỹ không nói thì hơn, tránh bị
anh ta mắng một trận.“ Tâm trạng của Kiều Bích Ngọc rất bực bội,
cho nên cô ném di động sang một bên.
Cô mới ném di động về phía đầu giường, cửa đột nhiên bị mở ra.
Kiểu Bích Ngọc ngẩng đầu nhìn theo bản năng, người đàn ông ở
cửa cũng đang nhìn về phía cô.
Bốn mắt giao nhau, biểu cảm của hai người đều rất phức tạp, đều
im lặng không nói gì.
Kiểu Bích Ngọc quay đầu đi trước, leo lên đầu giường, giống như
đang che giấu tâm sự, cô cầm lấy di động xóa tin tức xem lúc trước
đi.
Cô không muốn anh biết mình tra chuyện xấu giữa anh và Lê Yến
Nhi.
Không muốn để anh biết, không muốn… Khiến mình càng thêm
hèn mọn.
Quách Cao Minh không biết cô nghĩ gì, nhưng đôi mắt nhìn chằm
chằm cô, nâng bước đi tới gần giường.
“Vì sao tối hôm qua cô đi cùng Lục Khánh Nam tới Civilize?”
Bỗng nhiên anh mở miệng trầm giọng hỏi.
Kiều Bích Ngọc nghe anh nhắc tới chuyện tối qua, vẻ mặt âm u:
“Không có gì.” Cô đáp qua loa một câu.
Quách Cao Minh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt càng lúc càng
thâm thúy hơn, anh cố gắng nói dịu dàng hơn: “Không được phép tới
Civilize…”
“Vì sao?“ Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
“Anh không cho tôi ra cửa, là vì quy củ của nhà họ Quách sao?
Hay là nói, anh sợ tôi làm mất mặt anh?”
Kiều Bích Ngọc nghĩ tới chuyện tối qua, còn ảnh chụp “xe chấn”
vừa rồi nữa, cảm xúc của cô hơi kích động và không phục rồi.
“Cô Lê của anh là minh tinh điện ảnh nổi tiếng, hiện giờ khắp nơi
trên internet truyền thông đều có mặt cô ta, bộ dạng của tôi và cô ta
giống nhau như vậy, vì sao cô ta có thể…
“Cô khác với cô ấy!“ Quách Cao Minh sẵng giọng nói.
“Tôi nói không được đi là không được đi! Sau này cô ra ngoài đều
có vệ sĩ đi theo, Kiều Bích Ngọc, đừng có mà cả ngày trêu chọc phiền
phức cho tôi, tôi không có nhiều thời gian nhìn chằm chằm cô như
vậy.”
Cô không hiểu cảm xúc âm trầm lạnh lẽo trong mắt anh lúc này,
chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi ấm ức, lần nào cũng vậy, anh đều dùng
tiêu chuẩn khác biệt với cô và cô Lê của anh.
Cô không muốn cãi nhau với anh, cô luôn nhắc nhở mình không
có tư cách đi so sánh những chuyện này, nhưng mà có đôi khi, trái
tim luôn…
Trái tim luôn không nhịn được để ý.
Tuy anh rất lạnh lùng, nhưng có đôi khi, anh đối với cô rất dịu
dàng, muốn làm bộ coi như không có, nhưng lại tham lam muốn đạt
được.
Kiểu Bích Ngọc cúi đầu, vành mắt hơi ửng đỏ.
Cô xuống giường đi tới chỗ tủ quần áo để thay đồ, lập tức đi ra
ngoài cửa: “Tôi đi xuống lầu chơi với ông nội.” Cô yếu ớt nói xong,
giọng điệu rõ ràng là có xa cách.
Ánh mắt Quách Cao Minh phức tạp nhìn cô, ngay lúc cô đi tới
cửa phòng, anh đột nhiên gọi cô: “Kiều Bích Ngọc.”
Kiểu Bích Ngọc dừng bước lại, nhưng không quay đầu.
Chờ đợi mệnh lệnh của anh, dù sao anh ngoại trừ ra lệnh cho cô,
thì không nói những lời khác.
“Bánh sinh nhật đó…” Anh hỏi, trong giọng nói bao hàm một chút
cảm xúc kìm nén.
Kiểu Bích Ngọc nghe anh nói hai chữ “bánh sinh nhật” thì giật
mình, xoay người nhìn bên trái phòng, thiếu chút nữa là quên mất
bánh sinh nhật mình đặt ngày hôm qua.
“Đó là tôi đột nhiên muốn ăn nên mua về!” Cô cao giọng nói,
giống như đang phủ nhận chuyện gì đó.
Quách Cao Minh nghe cô nói vậy, biểu cảm hơi giật mình.
Mà Kiều Bích Ngọc thì bước nhanh tới bàn, cho bánh Tirasumi
đặt trước đó vào, xoay người, ném thẳng vào trong thùng rác.
Quách Cao Minh hơi mở to mắt, đôi mắt hơi phức tạp hung dữ
nhìn cô.
Kiểu Bích Ngọc không dám nhìn gương mặt âm trầm của anh,
nhếch môi, đi nhanh qua người anh, đi thẳng xuống lầu.
Mà Quách Cao Minh lại đi tới trước thùng rác, nhìn bánh ngọt đã
nát ở bên trong, anh hơi nhếch miệng cười tự giễu.
Cho rằng cô cố ý chúc mừng cho mình…
“Ngày hôm qua là sinh nhật của tên xấu xa kia, nhà họ Quách
chúng ta không có rằm tháng giêng…”
Ở đại sảnh biệt thự chính nhà họ Quách, ông cụ Quách đang
thảnh thơi dùng trà, thấy Kiều Bích Ngọc chơi cờ vua với ông ấy, cho
nên tâm trạng của ông ấy khá tốt, nói một số chuyện về Quách Cao
Minh với cô.
Kiều Bích Ngọc không muốn nghe chuyện về anh, phụng phịu, cô
giả vờ không biết nói: “Ồ… Vậy sao, hóa ra hôm qua là sinh nhật của
anh ta.”
Ông cụ Quách nhìn thế cờ, tùy ý đi một nước, hỏi lại: “Ngày hôm
qua quản gia nói cháu mua bánh sinh nhật…”
“Bị cháu ném đi rồi.”
Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc hơi tức giận, lập tức cầm lấy quân
“mã” không khách sáo ăn quân “xe” của ông cụ Quách.
“Cháu! Cháu làm gì thế?“ Ông cụ Quách mất đi một quân “xe”,
lập tức bất mãn rống to với cô: “Rốt cuộc là cháu có biết chơi cờ vua
hay không?”
“Chiến trường không có cha con!” Kiều Bích Ngọc lườm ông cụ
một cái, cảm thấy nhìn người họ Quách đều rất khó chịu: “Ông nội,
ông muốn đi lại không?”
Vẻ mặt ông cụ Quách âm trầm.
Mà quản gia ở bên cạnh cười ra tiếng: “Kỹ thuật đánh cờ của mợ
chủ rất tốt.“ Ông ta khen một câu.
“Đó là đương nhiên, tôi chơi piano còn giỏi hơn!” Kiều Bích Ngọc
không khiêm tốn chút nào.
“Piano?”
Ông cụ Quách vốn không phục, nhưng nghe cô nhắc tới “piano”,
trái lại trong mắt xuất hiện ý nghĩ sâu xa.
“Rất thích đàn piano à?”
“Không thích.” Từ nhỏ Kiểu Bích Ngọc đã rất hoạt bát, trước đây
cô bị bắt luyện tập piano rất thống khổ.
“Nhưng mà cháu thật sự đàn piano khá hay, trước đây ngoại trừ
làm thuê trong tiệm trà sữa ra, cháu còn thường xuyên được mời làm
giáo viên đàn piano ở câu lạc bộ cao cấp nữa.” Cô nói tới việc đi làm
thêm trước đây, trong lòng có chút tự hào.
Ông cụ Quách nhìn cô, đôi mắt có vẻ đăm chiêu, lầm bẩm: “Nếu
không thì mua một cái đàn piano…”
“Mợ chủ, cô tuyệt đối không thể đàn piano ở nhà họ Quách
chúng ta… Quản gia giống như e sợ chuyện gì đó, lập tức ngắt lời
ông cụ nói.
Kiểu Bích Ngọc hơi run lên một phen, chú ý tới vẻ mặt quản gia
hơi kỳ lạ, mà vẻ mặt ông cụ Quách ngồi đối diện cũng nghiêm trọng
hơn.
“Vì sao ạ?”
Cô vừa hỏi ra miệng, thì thấy hai người ở đối diện cùng ngẩng
đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn cửa biệt thự…
Kiểu Bích Ngọc nhìn theo bọn họ, trong đáy mắt có chút kinh
ngạc, anh không đi làm à?
Quách Cao Minh giống như bình thường, vẻ mặt lạnh nhạt, giống
như không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tay phải cầm một phần văn
kiện, đi qua đại sảnh tiến thẳng tới phòng làm việc ở tầng hai.
“Nếu thằng bé không phản đối, vậy thì mua một cái đàn piano về
đi.
Ngay lúc bóng dáng Quách Cao Minh biến mất ở bậc thang, ông
cụ Quách đột nhiên mở miệng, Kiều Bích Ngọc cảm thấy ông cụ này
đang tính toán gì đó.
Quách Cao Minh trở về phòng làm việc, nghe thấy rõ câu nói cuối
cùng của ông nội, vẻ mặt anh hơi khó coi, đóng mạnh cửa phòng làm
việc lại.
“Cậu Quách, camera ở tầng 35 quán bar Civilize tối qua đã điều
tra rõ rồi…“ Nghe điện thoại, giám đốc bên Civilize báo cáo với anh.
“Tối hôm qua lúc 8 giờ 5 phút, cậu Lục dẫn theo mợ chủ từ lối
VIP vào Civilize, sau đó cậu Lục gặp đám tổng giám đốc Tống, lập tức
bảo nhân viên phục vụ đưa mợ chủ lên tầng cao nhất…”
Quản lý của Civilize nói rõ mọi chuyện, sợ bỏ quên tin tức nào sẽ
bị trách cứ.
“Mợ chủ ở tầng 35 đột nhiên ra khỏi thang máy, đuổi theo cô
Lê.. Khi nói tới cô Lê, giọng điệu của đối phương hơi do dự, bổ
sung: “Cô Lê và năm nghệ sĩ còn lại thuê một phòng, bọn họ cắn
thuốc… Ở bên trong, bị mợ chủ thấy được…”
Tuy người ngoài không biết, nhưng người đi theo Quách Cao
Minh, phần lớn đều biết quan hệ giữa anh và Lê Yến Nhi, cũng chính
vì như vậy, cho nên bọn họ nể mặt Quách Cao Minh đối với Lê Yến
Nhi rất cung kính.
Về chuyện Lê Yến Nhi dùng thuốc… Ông ta không dám báo cáo,
Sợ Quách Cao Minh biết xong sẽ giận dữ, lại sợ đắc tội Lê Yến Nhi.
Nhưng mà Quách Cao Minh không tức giận, trái lại lạnh lùng
không kiên nhẫn thúc giục: “Tôi bảo ông điều tra vì sao Kiều Bích
Ngọc bị thương mà?”
Quản lý của quán bar Civilize hơi ngạc nhiên.
Nghe anh nói như vậy, giống như anh không để ý chuyện Lê Yến
Nhi cắn thuốc, làm loạn với đàn ông khác.
“Mợ chủ, mợ chủ bị một người đàn ông tên Trương Cường nhận
nhầm là cô Lê, kéo vào trong toilet nam ở tầng 35…“ Ông ta vội vàng
nói.
Mà Quách Cao Minh ở đầu bên kia di động, cả người anh tỏa ra
hơi thở lạnh lẽo, tay phải nắm chặt lấy di động: “Sau đó thì sao?“ Anh