“Không muốn sống nữa à mà dám động vào cô ấy?”
Người ở đây đều biết Lục Khánh Nam nên
cười rồi hỏi ngược lại: “Anh Khánh Nam, đây là
người phụ nữ của anh đấy à?” Thấy vẻ mặt gấp
gáp của anh ta nên ánh mắt mà những người kia
dành cho cô gái mảnh khảnh, mong manh đó
cũng tăng thêm vài phần ngờ vực.
Lục Khánh Nam đang cảm thấy cực kỳ khó
chịu nên anh ta giơ tay nên đấm vào mặt người
đàn ông kia mà không thèm nói một lời, má của
người đàn ông kia bầm tím ngay lập tức. Ai cũng
biết Pháo Hoa là địa bàn của ai nên họ không thể
làm gì khác ngoài việc ở yên tại chỗ không dám
gây rối, nhưng cũng không muốn rời đi.
“Kiểu Bích Ngọc, sao cô lại ở đây?” Anh ta
nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng trước
mặt mình rồi tức giận mắng một câu.
“Cô không biết Pháo Hoa là cái chốn vàng
thau lẫn lộn à? Không phải bây giờ cô nên ở nhà
ôm cái bụng vừa mới bị sảy thai của cô à? Sao
cô còn tới đây làm gì, muốn tung hoành ngang
dọc sao? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, cô có thể
an phận ngồi một chỗ, đừng tự đâm đầu vào chỗ
chết nữa được không?”
Cô im lặng, mặc kệ anh ta nổi giận mà
không hề phản kháng lấy một lời.
Lục Khánh Nam cũng dần dần bình tĩnh trở
lại, anh ta có cảm giác hình như mình lại nói sai
cái gì rồi.
Cảm tình giữa Lục Khánh Nam và Kiều Bích
Ngọc không tính là quá sâu nặng nhưng cũng
không cạn như đáy giếng. Suốt một năm quen
biết, Kiều Bích Ngọc chưa từng làm nũng, chưa
từng nói lời dễ nghe lại còn lúc nào cũng đối
nghịch với anh ta làm cho anh ta phải chịu rất
nhiều rắc rối. Thế nên Lục Khánh Nam rất ghét
cô.
Nhưng so với những người phụ nữ chỉ biết
làm nũng và õng ẹo mà anh ta biết thì anh ta
thấy cái tính cách thẳng thắn, tự do phóng
khoáng nhưng cũng rất cố chấp và sự dũng cảm
chống lại mọi thứ đến cùng của cô không phải ai
cũng có thể làm được.
Lục Khánh Nam không muốn mắng cô
nhưng thấy cô gầy như vậy thì lại không nhịn
được mà rống lên.
“Quách Cao Minh đâu?” Một lúc lâu sau cô
mới mở miệng.
Hình như Lục Khánh Nam không nghe thấy
câu hỏi của cô nên hỏi, giọng nói cũng đã hòa
hoãn đi nhiều: “Đường Tuấn Nghĩa chăm sóc cô
có tốt không? Sao anh ta lại đồng ý cho cô tới
Pháo Hoa? Cô lại lén chạy tới đây đúng không,
hừ, lúc nào cũng như vậy, đến cuối cùng cũng
chỉ có bản thân cô chịu thiệt chứ ai chịu thiệt.
Ngu ngốc!”
Vừa nói anh ta vừa kéo tay cô rồi dắt về phía
cửa: “Ở đây nhiều dạng người hỗn tạp, bầu
không khí không tốt đâu. Bây giờ cô đứng đây
đợi tôi, tôi đưa cô về.”
Kiều Bích Ngọc không chịu đi mà lặp lại câu
nói của mình, cô hạ giọng thật thấp: “Tôi muốn
gặp Quách Cao Minh.”
Lục Khánh Nam nghe thấy lời cô nói nhưng
anh ta vẫn tiếp tục giả ngơ rồi ra sức kéo cô đi.
Hai người giằng co nhau: “Lục Khánh Nam,
anh dẫn tôi đi gặp anh ấy đi.” Trong giọng nói
của cô xen lẫn một chút cầu xin.
Đây là lần đầu tiên cô nhượng bộ mà cầu xin
anh ta.
Vẻ mặt của Lục Khánh Nam rất khó nhìn, hai
tay anh ta cố gắng kéo cô đi nhưng dù thế nào
thì cô gái này cũng không chịu nhúc nhích. Cô
nhìn về phía Tây của bồn tắm bằng vẻ mặt chột
dạ, Lục Khánh Nam quýnh lên rồi lại mắng cô.
“Kiều Bích Ngọc, cô nhìn gì mà nhìn, không
phải bây giờ cô nên yêu thương bản thân mình
trước à? Cô có soi gương không vậy, cô có biết
là bây giờ trông cô xấu xí lắm không hả? Cô là
phụ nữ mà cô không cảm nhận được tí gì sao?
Cô thử nhìn xung quanh đi, xem con gái người ta
đẹp tới mức nào, làm gì có ai sống mê muội, hồ
đồ như cô chứ? Trước đây Cao Minh không
khinh thường cô nhưng bây giờ anh ấy…”
“Cao Minh, anh mới làm phẫu thuật tháng
trước, không uống rượu được đâu.” Một giọng
nói dịu dàng quen thuộc cất lên.
Trong hồ tắm hình tam giác to đùng ở tầng
hai tràn ngập tiếng tán tỉnh, ve văn nhau của các
đôi trai gái, còn có âm thanh ai đó vừa nhảy
xuống nước để bơi. Nơi này ồn ào hỗn tạp như
thế nhưng giọng nói của Hà Thủy Tiên vừa vang
lên, Kiều Bích Ngọc đã có thể nghe rõ mồn một.
Cô xoay người về phía Tây bồn tắm theo bản
năng ngay lập tức. Trong hơi nước mờ mịt luẩn
quẩn trong không trung, cô nhìn thấy lồng ngực
rắn chắc của một người đàn ông đang ngâm nửa
mình giữa bồn tắm…
“Cao Minh, vết thương trên người anh là như
thế nào vậy? Em nghe nói hôm qua anh đánh
nhau với Đường Tuấn Nghĩa thì phải. Nếu bị
thương thì anh đừng ngâm nước nữa.”
“Tôi không sao.”
Vẫn là giọng nói nồng ấm và trầm lắng ấy, có
thể nghe ra anh đang kìm nén sự bực bội vào
lòng.