Vợ dịu dàng hôn cậu hai cái liền, mỗi cái đều dài ơi là dài khiến đầu óc cậu mụ mị hết cả, thành ra sau đó vợ nói gì cậu cũng chẳng có hơi sức đâu mà tranh luận, cậu chỉ biết đồng ý thôi. Vợ kêu khuya rồi, cậu đừng đuổi bu ra khỏi nhà, tội nghiệp bu. Cậu ừ. Vợ nói sau này cậu cũng đừng đuổi bu đi, cậu tiếp tục ừ. Vợ kêu từ giờ có chuyện gì cậu nên bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với bu, đừng cáu ầm ĩ, cậu ừ nốt. Thấy vợ không còn gì căn dặn nữa, cậu liền láu cá hỏi:
- Đàn ông nói một thành hai được thì đàn bà hẳn phải nói một thành hai rồi từ hai thành ba được chứ vợ nhỉ?
Cậu đang gợi ý cho vợ hôn cậu thêm một cái nữa đấy. Ngặt nỗi, con vợ cậu mang tiếng học cao mà nó ngu quá thể. Nó tủm tỉm bảo cậu:
- Không đâu cậu ạ. Em nghĩ đàn ông như nào thì đàn bà cũng nên như thế thôi, cho nó phải phép.
Mặc kệ có ông chồng mặt ngắn tũn, có bà vợ vẫn cố nén cười rồi nhắm mắt giả bộ ngủ. Hân biết mình hơi quá đáng, nhưng không hiểu sao nhiều lúc cô cứ thích chọc cậu. Cái vẻ mặt ngây thơ của cậu mỗi lần không đấu khẩu được với vợ nó đáng yêu gì đâu. Chắc do ấm ức nên cậu ghé môi Hân cắn nhẹ một cái rồi càu nhàu trách móc:
- Mới đó mà đã ngủ khì khì rồi. Đáng ghét!
Chẳng hiểu cậu ghét Hân tới cỡ nào mà lại lén cởi chiếc áo bên ngoài của Hân để săm soi chỗ cổ tay bị bỏng. Hân cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của cậu phả vào cổ tay mình, và cả một giọt nước nữa. Không lẽ cậu khóc? Cậu hôn nhẹ lên mu bàn tay Hân rồi dùng cánh môi lướt một đường qua chỗ bị bỏng, chậm rãi dừng lại ở bả vai của cô. Hân tưởng cậu định nhá mình trả đũa, nhưng không phải, cậu chỉ ngậm lấy dây áo bên trong rồi kéo nó trễ xuống dưới, sau đó ra sức hôn cô. Những nụ hôn rơi rớt ở nơi thanh xuân tràn trề sức sống khiến Hân thổn thức khôn nguôi. Khi môi cậu bao phủ viên ngọc kia, trái tim cô đập dồn dập. Tuy rất muốn hé mắt để chứng kiến khoảnh khắc ngọt ngào đó, nhưng trong lòng có chút thẹn thùng nên Hân chẳng dám. Cô tự động viên mình âu cũng chỉ là chút chuyện bình thường của các cặp vợ chồng thôi, nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần chồng đưa lưỡi miết qua miết lại viên ngọc kia cô lại muốn nổ tung. Cả cái cách cậu dùng môi mơn man nó cũng khiến cô phát hoả.
Cậu Hoan không hề dễ chịu hơn vợ là mấy, trong lòng cậu không những có một chuỗi những cảm xúc mãnh liệt đan xen mà còn có cả cảm giác tội lỗi. Cậu không hiểu nổi chính mình nữa. Ngoài kia đâu thiếu gái đu bám cậu đâu, tại sao cậu lại phải hành động như một kẻ xấu vậy? Cậu thở dài chỉnh lại dây áo cho vợ, sau đó nghiêm chỉnh nằm cách vợ thật xa. Cơ mà xa được một lúc cậu thấy thiêu thiếu, cậu tự biện minh vợ là vợ cậu, cậu có quyền, rồi cậu lại sán vào gạt cái dây áo ra để hôn lên nơi tuyệt đẹp kia. Hôn xong thấy tội lỗi, cậu đành nhích người ra xa. Xa rồi lại thấy trống trải, cậu lại phải dịch gần vào. Cứ như thế, nhích ra rồi lại nhích vào mất cả tiếng đồng hồ, cậu mới dừng lại được. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cậu tự cho mình là đồ tiểu nhân. Cậu không mặc lại chiếc áo ngoài cho vợ nữa mà chỉ đắp chăn ngang vai nó, để khi thức giấc nó phát hiện ra cậu làm bậy nó chửi chết cậu đi, cho cậu chừa. Nằm trằn trọc suốt một đêm dài đợi vợ dậy chửi mình, hai mắt cậu thâm quầng như gấu trúc, ấy thế nào sớm hôm sau chẳng được ăn bát cháo chửi nào. Vợ cậu chỉ hiền hiền chúc cậu buổi sáng tốt lành hại cậu áy náy quá chừng. Cậu thở dài thú nhận:
- Hân! Đêm qua cậu đã làm một việc không đúng lắm!
Vì biết việc đó là việc gì rồi, và vì bị ngượng nên Hân vội vàng nói không sao cả, kệ đi cậu. Thế nhưng cậu vẫn không nguôi ngoai, cậu bảo:
- Không kệ được. Cậu là thằng nền ông, có gan làm việc không đúng thì phải có gan thú tội.
Cậu hít một hơi thật sâu lấy dũng khí, sau đó cậu vừa chỉ trỏ vừa nói:
- Thú thực với vợ… đêm qua… cậu… cậu đã… đã cởi cái áo này ra… kéo cái dây này xuống… rồi cậu… đã hôn chỗ này… chỗ này… cả chỗ này nữa…
Hai má Hân đỏ lừ, cậu rầu rĩ trình bày:
- Có lúc thì cậu nghĩ cậu là chồng mày, cậu có quyền. Có lúc cậu lại nghĩ chưa được sự đồng ý của mày cậu đã làm vậy thì có vẻ không phải phép cho lắm.
Vẻ mặt áy náy của cậu làm Hân cũng thấy áy náy theo, cô cũng hít một hơi thật sâu rồi thú nhận:
- Thú thực với chồng… đêm qua… em… em cũng không ngủ được. Em biết thừa chồng làm vậy rồi nhưng vì thẹn quá nên em chả dám lên tiếng, có vẻ như hành động của em cũng không được phải phép cho lắm.
- Vậy là đêm qua cả hai vợ chồng mình cùng không phải phép với nhau à?. Ngôn Tình Sắc
Cậu ngây ngô hỏi, Hân lí nhí nói:
- Dạ, có lẽ là thế cậu ạ.
- Căng ghê nhỉ? Cả hai vợ chồng cùng làm việc không đúng thế có chết toi không cơ chứ!
- Vâng, em sai rồi, em xin lỗi chồng ạ.
Hân thật thà nhận lỗi, cậu nghiêm túc phản bác:
- Không, vợ đừng xin lỗi cậu. Lỗi là của cậu, nếu cậu không khơi mào trước thì vợ đâu có cơ hội để làm việc không đúng đâu. Vậy nên lời đầu tiên, cậu ngàn lần xin lỗi vợ. Lời thứ hai, cậu xin phép vợ cho cậu được thay mặt vợ xin lỗi cậu một ngàn lần. Vợ thấy đã ổn chưa?