Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cây Kim Sợi Chỉ - Lan Rùa

..........

- Cửa nhà cậu, cậu thích đấm hay đá liên quan chó gì tới mày? Nửa đêm nửa hôm rồi còn vác xác vào phòng cậu ăn bưởi hả? Mày có tin cậu ném mày xuống ao cá không? Láo nháo nó quen!

Cậu Hoan chửi ầm ĩ, thằng Lập trong lòng có chút khó chịu nhưng nó vẫn ngoan ngoãn đáp:

- Vậy con xin phép cậu cho con được cáo lui ạ.

- Mợ chui xuống lỗ rồi hay sao mà mày chỉ xin cậu?

- Dạ, con xin phép mợ cho con được cáo lui ạ.

- Vâng, em chào anh.

Hân lịch sự chào Lập. Cậu Hoan nghe cái giọng ỏn ẻn của con vợ xưng em gọi anh với thằng giúp việc tức ứa gan. Cậu đạp một chưởng khiến thằng Lập ngã bổ nhào, nó chưa kịp đứng dậy cậu đã quát:

- Mày để mợ gọi mày thế hả? Sao mày không trèo lên đầu mợ mà ngồi luôn đi?

- Dạ… con… con…

Thấy Lập lúng túng, Hân vội vã giải vây:

- Lập! Cậu mợ mệt rồi! Lập về phòng trước đi!

Nó đi rồi nhưng cơn giận của cậu vẫn chưa đi, cậu túm cổ áo vợ, gằn giọng dạy bảo:

- Đối với bất kỳ thằng người làm nào trong cái nhà này, mày là mợ, không phải là em, hiểu chưa?

- Dạ.

Mặc dù rất không thích cái cách xưng hô phân cấp bậc với người giúp việc trong nhà nhưng thấy cậu Hoan đang nổi điên, Hân liền cố gắng ghi nhớ trong đầu đối với người bên nhà chồng mình là mợ Diệu Hân, vợ của cậu Kỳ Hoan. Hân dỗ cậu bằng cách mời cậu ăn bánh gato. Cậu nom miếng bánh nhỏ xinh màu tím thì cũng thấy thích mắt. Chắc là bánh con vợ cậu tự làm, ngửi mùi thơm quen lắm. Cơ mà sao lại chỉ có một miếng nhỏ xíu vậy nhỉ? Cậu tức tối suy đoán:

- Chắc ban tối mày cùng thằng Lập say sưa chém gió bên nhau rồi đánh chén cả chiếc bánh to xong vứt lại một mẩu thừa cho cậu chứ gì? Cậu là ai mà cậu phải ăn đồ thừa của tụi bay? Còn mơ đi!

Cậu Hoan bực bội hất chiếc đĩa đựng bánh xuống đất rồi mở tủ lạnh kiếm đồ uống. Cái tủ lạnh chứa vài ba lon bia ngay cạnh giường ngủ của cậu thế quái nào đã đựng đầy đồ ăn vặt và sữa tươi rồi? Còn cả chiếc bánh gato cắt dở thiếu duy nhất một miếng nữa chứ. Ơ! Hoá ra bánh con vợ lùn làm cho cậu đấy! Thằng Lập cũng chưa được nếm miếng nào đâu nhá! Lòng cậu vui đáo để! Cậu lén lút ngó ra chỗ sàn có chiếc đĩa vỡ, con vợ cậu không giận dỗi gì cả mà chỉ lẳng lặng dọn dẹp khiến cậu thấy hơi áy náy. Cậu chạy ra bốc miếng bánh rớt trên sàn, cơ mà chưa kịp ăn thì nấm lùn đã áp bàn tay búp măng của nó lên môi cậu ra điều đồ bẩn không cho ăn. Ui cha cái bàn tay nó mềm mại thơm ghê gớm, chạm mỗi vào tay nó thôi mà môi cậu còn tê như này thì không hiểu môi chạm môi còn đê mê cỡ nào nữa? Cơn tò mò khiến đầu óc cậu mông lung mộng mị. Suốt cả đêm cậu trằn trọc không sao mà vào giấc được. Đã “chíu khọ” thì chớ, cái con gà trống mắc dịch còn dám gáy ò ó o khiến cậu bực bội quá chừng. Tức mình, cậu quyết định nằm dịch vào gần chỗ nấm lùn. Cậu cứ nhích dần, nhích dần, vừa nhích vừa hồi hộp. Khoảng cách giữa đôi môi của cậu và đôi môi của con vợ cậu mỗi lúc lại được rút ngắn một ít, ngay tại cái khoảnh khắc mà môi bọn cậu chỉ cách nhau một sợi chỉ, khiến cậu tưởng như mình sắp thành công rồi thì lại có kẻ phá đám:

- Cục ta… cục tác…. cục tác… cục ta…

Con gà mái mất nết, suýt chút nữa thì mày gọi mợ mày dậy rồi đấy, doạ cậu mày sợ muốn rớt tim ra ngoài. Chồng mày gáy còn chưa đủ hay sao mà mày còn phải phụ hoạ? Cả mấy đứa con của mày nữa! Mới sáng tinh mơ đã chiêm chiếp chiêm chiếp. Một lũ tinh tướng! Tụi mày tưởng biết gáy là oai hả? Cậu mày không thích thôi chứ cậu mà gáy thì cậu chấp cả đàn nhà chúng mày. Gà với chả qué! Có để yên cho vợ cậu ngủ không thì bảo? Cậu cau có nhổm người dậy mở cửa sổ, giơ nắm đấm doạ mấy con gà nhưng tụi nó đếch sợ. Phải đến khi cậu điên tiết liệng cái thắt lưng da ra vườn đào tụi nó mới hoảng hồn chạy mất. Tụi nó đi rồi, cậu liền tiếp tục công việc còn dang dở ban nãy. Cậu lại hồi hộp đưa môi mình ghé sát vào môi vợ. Lần này cơ hồ chỉ cách nhau nửa sợi chỉ nữa thôi, thế nào mà con vợ cậu lại bất thình lình mở mắt như con ngáo ộp, hại cậu giật thót cả mình, luống cuống thế nào sẩy chân ngã bổ nhào từ trên giường xuống dưới sàn nhà. Vì quá mất mặt nên cậu Hoan cứ thế nhắm nghiền mắt. Tưởng chồng bị mộng du, Hân đem gối xuống kê lên đầu cho cậu rồi dùng chăn đắp ngang người cậu. Ngó qua đồng hồ mới bốn rưỡi sáng nên Hân chui vào chăn cùng cậu định bụng ngủ thêm một lát nữa, cơ mà chưa nhắm mắt được bao lâu đã nghe cậu gọi:

- Ê! Con vợ nấm lùn kia! Mày ngủ rồi à?

Hân chưa kịp đáp thì cậu đã chặn họng:

- Ngủ rồi hay chưa thì kệ bà mày! Cậu đếch quan tâm nữa! Ai kêu mày là vợ cậu rồi?

Dứt lời, cậu Hoan liền đè sát lên người Hân, sau đó dứt điểm chạm môi cậu vào môi Hân. Hân ngượng không dám hé mắt nên chả rõ nét mặt cậu hiện tại như nào, chỉ biết môi cậu và môi Hân cùng đang run khủng khiếp. Hơi thở của cậu dồn dập phả vào má Hân, hơi thở của Hân cũng len lỏi quanh chóp mũi cậu. Cậu không hề cắn nhá hay bắt nạt Hân gì cả, chỉ cứ dùng môi cậu cọ qua cọ lại vào môi Hân, đơn giản vậy thôi mà cũng khiến lồng ngực Hân ngột ngạt muốn xỉu.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!