"Ngày hôm qua không phải cậu nói là đã đến thành phố B rồi hay sao? Lại còn bảo mình là đừng lo lắng nữa?" Bùi Thanh Phi hơi nhíu mày nhìn Tề Tranh.
Tề Tranh nhỏ giọng lầm bầm: "Còn không phải là bởi vì thời tiết nên chuyến bay mới bị hủy bỏ nha. Mình sợ là cậu sẽ lại lo lắng, giữa đêm hôm khuya khoắt cũng nhất định phải chạy đến với mình ấy mà."
"Vậy còn chuyện của mình, vì sao cậu lại biết được?" Bùi Thanh Phi lại hỏi.
Tề Tranh lấy chiếc điện thoại từ trong túi mình ra, Bùi Thanh Phi nhìn thấy mà không khỏi vừa tức giận vừa bật cười.
Thật đúng là Lưu Mộc Dương đã hết lòng tuân thủ lời hứa. Xác thực là người này đã không nói với Tề Tranh về chuyện của mình. Cô ấy chỉ là gửi tới một cái địa chỉ kết nối Internet mà thôi.
Tề Tranh cẩn thận từng li từng tí lắc lắc tay của Bùi Thanh Phi: "Không phải là ngày hôm qua cậu đã khóc đấy chứ?"
Bùi Thanh Phi quay lại đầu đi: "Không có."
"Khóc a."
"Không có!"
"Thôi được rồi! Là không khóc! Không có khóc!"
Tề Tranh vừa khóc vừa cười mà nhéo nhéo khuôn mặt của Bùi Thanh Phi. Hai người lúc này nhìn cứ như là hai kẻ ngốc vậy.
Bùi Thanh Phi cũng không ngăn cái hành động vừa ngây thơ lại vừa có chút mờ ám này của Tề Tranh lại. Cô hỏi: "Tối hôm qua cậu đã ở nơi nào?"
Tề Tranh vừa cười vừa nói: "Chính là ở khách sạn chúng ta đã ở lúc trước, vẫn là căn phòng ấy. Lại nói tiếp..."
Tề Tranh lấy ra từ trong ba lô mấy đồng nhân dân tệ nhăn nhăn nhúm nhúm, cô cười cười: "Lại nói tiếp, mình mới đúng là cái người bị bao dưỡng đó chứ. Nếu mà không có năm trăm đồng này, chỉ sợ là tối qua mình đã phải ngủ dưới vòm cầu rồi."
Tề Tranh đem chỗ tiền còn dư lại nhét vào trong tay Bùi Thanh Phi.
Bùi Thanh Phi cũng không có cự tuyệt. Ban nãy Tề Tranh có một câu nói không sai, hiện tại đã là giữa trưa, các cô nên đi ăn một bữa cho tử tế thì hơn. Cầm chỗ tiền Tề Tranh vừa trả cho mình, Bùi Thanh Phi mang Tề Tranh đi tới tiệm mì mình vẫn hay ăn.
Vừa ăn cơm vừa hỏi chuyện, cuối cùng Bùi Thanh Phi cũng đã tìm hiểu ra được con đường Tề Tranh đã trải qua trong hai ngày này.
Tối hôm qua, sau khi đi từ sân bay đến được trung tâm thành phố đã là hơn mười giờ đêm, Tề Tranh chỉ cầm lấy vẻn vẹn chút tiền mặt có ở trên tay kia đến cái khách sạn gần đại học Hãn Văn mà ở lại. Ngày hôm sau cô dậy thật sớm đi khách sạn Vườn hoa tìm bản ghi chép về việc cô và Bùi Thanh Phi cùng vào ở.
Chờ cho lời đồn tự sụp đổ đó là việc làm vô nghĩa. Cách duy nhất có thể trợ giúp Bùi Thanh Phi thoát ly khốn cảnh cũng chỉ có đưa ra chứng cứ để chứng minh mà thôi. Tề Tranh đem tất cả những gì mình có thể nghĩ đến sẽ chứng minh cho sự trong sạch của Bùi Thanh Phi đều đoạt tới tay, hơn nữa còn in hết ra. Thậm chí cô còn tìm cho bằng được người phụ trách của Bùi Thanh Phi, tìm lịch sắp xếp chương trình lên lớp của các cô ấy, sau đó mới có một trò khôi hài diễn ra trên giảng đường kia.
Nghe Tề Tranh nói xong, Bùi Thanh Phi trợn mắt há hốc miệng: "Cậu... cậu làm như thế nào để có kết quả như vậy?"
Con mắt của Tề Tranh xoay một vòng tròn, cô vừa cười vừa nói: "Chỉ là nói ngọt một chút mà thôi, dù sao cũng không phải chịu thiệt thòi. Nếu cậu làm như vậy thì cũng có thể được mà."
Một cô nhóc xinh đẹp cười đến ngọt ngào gọi bạn một câu ca ca tỷ tỷ, chỉ cần không phải làm việc gì đó quá phận, thì bạn cũng vui vẻ hỗ trợ thôi. Tưởng tượng đến điều này, bao băn khoăn trong Bùi Thanh Phi đều tiêu tan.
"Cậu đổi chuyến bay vào lúc mấy giờ?" Bùi Thanh Phi hỏi.
Tề Tranh đem miếng mì trong miệng nuốt xong xuôi rồi mới trả lời: "Mình đã chuyển sang chuyến bay cùng giờ ngày hôm qua."
"Tình huống thời tiết ở thành phố B như thế nào?" Bùi Thanh Phi hỏi.
"Sáng sớm hôm nay mình đã xem rồi, cơn dông đã qua. Chắc có lẽ không còn xảy ra cái gì bất thường nữa đâu." Tề Tranh nói.
Bùi Thanh Phi há miệng ra, nhưng không đợi cho người này kịp nói ra, Tề Tranh đã giơ một ngón tay làm cái động tác stop. "Mình biết cậu muốn nói cái gì rồi. Bây giờ hai chúng ta phải thống nhất với nhau thế này: lát nữa sau khi ăn xong bữa cơm này mình sẽ đưa cậu tới lớp, sau đó mình sẽ đi ra sân bay, cậu có bình an thì mình mới an tâm. Cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện đưa tiễn mình làm gì."
Đúng thật là Tề Tranh đã tường tận trong lòng người này đang muốn nói cái gì, lời cậu ấy muốn nói thì cô đã đoạt trước mất rồi. Vì vậy mà Bùi Thanh Phi cũng không biết mình nên nói cái gì vào lúc này nữa.
Vừa mới ban nãy người này còn khóc giống như một đứa trẻ phải chịu đòn oan, vậy mà bây giờ lại tỏ ra cường thế đến như vậy: cơm cũng không ăn nữa, cứ như thế mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Bùi Thanh Phi. Cái dáng vẻ này cho thấy cậu ấy nhất định phải đợi đến lúc cô gật đầu đồng ý mới thôi.
Bùi Thanh Phi thở dài ra một hơi: "Thôi được rồi, mình nghe lời cậu."
Cái vẻ mặt đang tỏ ra chăm chú, nghiêm túc kia lập tức liền biến thành gương mặt xán lạn: "Đừng nói nữa! Mì lạnh của nhà hàng này thật sự là ăn rất ngon."
Giờ lên lớp buổi chiều là 14h, Tề Tranh đưa Bùi Thanh Phi đến trước cửa lớp học.
Một lần nữa đi qua hàng cây bên đường của trường đại học Hãn Văn, số lần có người quay đầu nhìn Tề Tranh phải nói là rất cao. Dù sao người này cũng đã xông vào đại náo giảng đường của hệ tân văn, trên đường trở về lại còn hung hăng mắng mỏ cả một đám nam sinh của đại học Hãn Văn như vậy nữa. Vậy nên chỉ trong một buổi trưa, câu chuyện oai hùng về Tề Tranh đã lan truyền khắp cả giáo khu Tĩnh Hải này.
Tuy rằng không phải tất cả mọi người đều có thể nhận ra được gương mặt Tề Tranh, nhưng mà bên người cô còn có hoa khôi của hệ tân văn là Bùi Thanh Phi kia mà. Vậy nên dù Tề Tranh có thật sự không muốn để cho danh tiếng của mình vang xa cũng là việc rất khó.
Khi đứng lại ở bên ngoài cửa giảng đường, Tề Tranh vươn hai tay ra, hướng về phía Bùi Thanh Phi làm cái mời gọi, Bùi Thanh Phi nhẹ nhàng ôm lấy cô. Đúng lúc cô định rời khỏi cái ôm ấp này thì lại bị chủ nhân của nó gắt gao giữ chặt lại.
"Mình không muốn cậu chỉ chia sẻ niềm vui cho mình, Thanh Phi. Nếu cậu phải chịu khổ sở, bị thương tâm, bị người ta khi dễ thì cậu hãy nói cho mình biết ngay, có được không? Nếu không... Nếu không mình sẽ..." Giọng của Tề Tranh lại có chút nghẹn ngào. Nếu không mình sẽ phải áy náy đến chết đi được.
Bùi Thanh Phi thật sự rất muốn gật đầu đồng ý, nhưng mà trong lòng cô quả thực còn đang cất giấu rất nhiều câu chuyện. Đó đều là những chuyện tuyệt đối không thể thẳng thắn, thành khẩn với Tề Tranh được.
Dù Tề Tranh không có được đáp án, nhưng cô biết mình cần phải biết lấy lui làm tiến nên đổi cách nói: "Tận lực, tận lực chia sẻ cho mình, như vậy có được không?"
Rút cuộc Bùi Thanh Phi cũng gật gật đầu, đôi mắt có chút đỏ lên.
Tề Tranh xoa nhẹ đôi má Bùi Thanh Phi một chút, cô cố làm ra vẻ tiêu sái: "Bây giờ thì mình đi đây! Lần này là đi thật đấy."
"Ừ." Bùi Thanh Phi nói.
"Mình sẽ ở Lăng Giang chờ cậu."
Bùi Thanh Phi tiến vào phòng học, cô ngồi xuống ở bên người Lưu Mộc Dương.
Lưu Mộc Dương ghé vào bên tai Bùi Thanh Phi nhỏ giọng nói: "Tăng Lâm không tới."
Đương nhiên là Tăng Lâm sẽ không đến rồi. Có mặt tại giảng đường trong buổi sáng hôm nay không chỉ có sinh viên của hệ tân văn. Hành động Tề Tranh đem từng sự việc, liệt kê ra thật nhiều chứng cứ không chỉ đã chứng minh được Bùi Thanh Phi là người trong sạch, mà còn đem Tăng Lâm bị lột sạch sành sanh. Bùi Thanh Phi là cùng chị của mình đi khách sạn Vườn hoa, vậy còn Tăng Lâm cô thì sao? Bởi vì có tật giật mình, nên người này không thể thản nhiên như Bùi Thanh Phi được.
Hôm nay diễn đàn dành cho sinh viên Trung Quốc của trường đại học Hãn Văn cực kỳ náo nhiệt. Lưu Mộc Dương không hề để lãng phí chỗ tài liệu do Tề Tranh lưu lại kia. Cô trực tiếp truyền lại tấm ảnh Bùi Thanh Phi chứng minh cô không trong sạch. Đây là bức ảnh do Tăng Lâm phát lên lúc trước để vu oan cho Bùi Thanh Phi. Bên cạnh đó còn có các câu trả lời của thiếp mời kia, tất cả đều bị cô dùng màu đỏ để đánh dấu cùng với dòng chữ "bịa đặt", chúng dễ dàng làm cho người khác phải chú ý tới.
Không đầy hai mươi bốn giờ đồng hồ, nguy cơ kia đã bị Tề Tranh dùng thủ đoạn lôi đình giải quyết sạch sẽ. Bùi Thanh Phi chống cằm có chút xuất thần. Cô vốn là người rất ít khi lên lớp mà lại không chú ý nghe giảng như vậy, nhưng vào giờ phút này tâm tư của cô xác thực không ở lại trong lớp học này.
Đã vậy rồi mà Lưu Mộc Dương lại còn hỏi cô một câu thật không đúng lúc: "Ơ! Tề Tranh đâu rồi? Tại sao cô ấy lại không đến đây theo cậu vậy hả?"
Ngay lập tức Bùi Thanh Phi cảm thấy tâm tình của mình ngã xuống đáy cốc. Tề Tranh phải về thành phố B rồi, không thể ở lại bên cạnh mình được nữa!
Hệ tân văn gây ra động tĩnh lớn đến như vậy, đương nhiên là nhà trường không có khả năng không phát hiện ra.
Thật tình cờ khi buổi chiều hôm đó Trương Thế Tể có buổi lên lớp cho khóa nghiên cứu sinh, cho nên vào giờ phút này ông đang ngồi ở trong phòng của chủ nhiệm khoa Báo chí uống trà.
Chủ nhiệm khoa phải nghe rất nhiều cuộc điện thoại, lòng như lửa đốt.
Nhưng Trương Thế Tể lại cực kỳ ung dung. Ông cầm lấy hộp trà đắt đỏ của ông bạn già đặt ở trên bàn tự pha cho mình một ấm.
"Ừm, ông thử nói xem, đây là chuyện gì thế này a." Viện trưởng vừa thở dài vừa nói.
"Người trẻ tuổi nha, vốn là náo nhiệt như vậy." Trương Thế Tể thì lại vừa cười vừa nói.
Viện trưởng rất ngạc nhiên: "Thế này thì không giống như phong cách của ông chút nào. Ông vốn là người bao che nhất đấy."
Trương Thế Tể chuyên xong ba lượt nước, rút cuộc cũng rót được cho mình một chén trà đầy, sau khi rót một ít vào chén của chủ nhiệm khoa rồi ông mới nói: "Những đứa trẻ này về sau sẽ phải tiếp xúc không ít với những tình huống như thế này."
Hai con mắt của chủ nhiệm khoa đều trợn tròn, ông thật sự không thể tin được đây mà lại là lời Trương Thế Tể có thể nói ra. Nhưng rồi những lời tiếp sau đó của ông lại làm cho hai con mắt của chủ nhiệm khoa trở lại bình thường.
Ông nghe thấy Trương Thế Tể nói: "Trường đại học Hãn Văn của chúng ta chuyên về nghiên cứu học vấn. Nói cách khác là, chúng ta muốn cho những đứa trẻ này được sáng tạo trong một bầu không khí học thuật. Có điều chúng còn cần có cả bầu không khí thực tế cuộc sống nữa."
Quả nhiên, chủ nhiệm khoa tức giận nhìn ông bạn già của mình, cuối cùng vẫn là bao che khuyết điểm.
Diễn đàn dành cho sinh viên Trung Quốc do các trường đại học trong nước liên kết xây dựng nên. Ngoài việc dùng để chia sẻ tư liệu, công khai chương trình giao lưu với bên ngoài ra, từng trường còn có một trang dành riêng cho trường mình, người ngoài không được phép vào xem. Nếu ai đó bên ngoài muốn có bài viết phản hồi ở đây thì phải trải qua bước xác minh thân phận, sau khi được chấp nhận rồi mới được phép đăng bài. Trong hai ngày này ngoại trừ trang dành riêng của đại học Hãn Văn có lưu lượng truy cập tăng vọt ra, còn có một trang web của trường đại học khác cũng phi thường náo nhiệt.
[Cái thân ảnh này không hiểu sao lại có chút nhìn quen mắt.]
Một cái thiếp mời với tiêu đề như vậy xuất hiện trên diễn đàn của đại học Thanh Bắc. Ban đầu nó không thật bắt mắt cho lắm, nhưng chỉ sau mấy giờ đồng hồ, nó đã trở thành hot topic của diễn đàn.
"Wow! Dám đá đổ cả đại học Hãn Văn! Ngưu bức a!"
"Đây đúng là sinh viên của trường chúng ta thật sao?"
"Nhìn thế nào cũng thấy thật giống cô sinh viên mới rất nổi danh của ngành Kiến trúc kia nha."
Chuyến bay của Tề Tranh bị hủy bỏ, đây cũng không phải là chuyện bí mật gì cho cam. Kỳ nghỉ dịp quốc khánh kết thúc, sinh viên từ các nơi trong cả nước bay về thành phố B không chỉ có một mình Tề Tranh. Bởi vì thời tiết ở thành phố B có dông tố nên không phải chỉ có một chuyến bay bị hủy bỏ. Cho nên khi Tề Tranh gọi điện thoại cho người phụ trách của mình nói rõ tình huống, người phụ trách cũng chỉ bày tỏ thông cảm, ngoài việc nhắc Tề Tranh phải chú ý an toàn ra thì không nói thêm gì nữa. Nhưng ai có thể tưởng tượng ra được là ở cái nơi xa xôi ngàn dặm kia, Tề Tranh lại gây ra động tĩnh lớn đến như vậy.
Ban đầu mấy người còn lại của phòng 304 còn lo lắng cho Tề Tranh chứ đâu, nhưng khi nhìn đến cái thiếp mời kia trên diễn đàn...
"Đem củ cải trắng bán đi, đem trái tim trong trắng bán đi mình còn lo lắng cho nó chứ đâu. Vậy mà các người nhìn này, các người hãy nhìn xem cái tên gia hỏa này tinh thần sung mãn đến mức nào kìa! Lại còn cái eo nhỏ vừa một nắm tay này nữa! Chậc! Chậc!" Tô Nhã vừa ưu nhã dũa móng tay vừa chỉ lên màn hình.
Điền Tiểu Điềm cũng đi theo thổn thức một hồi: "Cậu nói xem liệu tên gia hỏa này có biết mình qua một trận chiến mà thành danh hay không đây?"
Phạm Vi hừ hừ hai tiếng: "Tốt nhất là cậu ấy nên biết trước hết mình phải làm thế nào để mà giải thích với người phụ trách đi đã. Còn không phải là đi thăm cậu em trai bị ngã gãy chân hay sao? Tại sao lại chạy đến trường đại học Hãn Văn thành phố S?"
"Ồ, không nên quan tâm đến mấy chuyện nhỏ vặt này. Bây giờ tui chỉ muốn làm sao cho 502 không bị dính líu vào chuyện này mà thôi." Nói xong những lời này Điền Tiểu Điềm liền ôm lấy cái máy vi tính leo lên giường, bắt đầu xem phim.
Đúng vào cái lúc cô đang leo lên, Tô Nhã lại chạy tới ôm lấy bắp đùi của cô, dùng cái giọng hết sức khoa trương: "Mẫu thân, chị Hai là con gái của Người mà Người cũng không quản hay sao?"
Điền Tiểu Điềm làm ra vẻ đưa tay gạt đi một dòng nước mắt nào đó: "Con gái lớn không giữ được a."
Nói xong liền một cước đem Tô Nhã đạp ra.
Mỗi ngày ở phòng 304 cũng đều trình diễn câu chuyện cô nhi quả mẫu như thế này, Phạm Vi nhìn nhiều đến muốn phát ói. Cô xoay người tiến vào phòng tắm.
Không chỉ có buổi chiều hôm đó Tăng Lâm không lên lớp, thậm chí buổi tối hôm đó cô ta cũng không trở về phòng ngủ.
Hứa Tuệ cũng dọn sang phòng khác, không biết là tạm thời đi qua đó để ngủ qua một đêm hay là có ý định ở lại nơi đó với người ta luôn, cái này thì không ai biết được. Chỉ là vào lúc chạng vạng tối người này có mang đi một chuyến va ly đầy quần áo. Xem cái bộ dáng này thì trong thời gian ngắn sắp tới cô ta sẽ không lại xuất hiện ở trước mắt Bùi Thanh Phi và Lưu Mộc Dương rồi.
Tăng Lâm tuyên bố với bên ngoài là nhà mình ở ngay tại vùng phụ cận trường học, cho nên lựa chọn học ngoại trú. Nhưng mà Lưu Mộc Dương lại có được tin tức nói rằng người này chỉ là nghĩ một đường, làm một nẻo, cô nghe nói Tăng Lâm bị nhà trường gọi lên răn dạy, yêu cầu cô ta phải rời khỏi ký túc xá.
Mặc kệ ai nói mới là sự thật, đối với Bùi Thanh Phi cùng Lưu Mộc Dương mà nói, đây đều là những tin tức tuyệt vời. Một khi không có Tăng Lâm ở lại ký túc xá, tựa hồ bầu không khí cũng trở nên mát mẻ không ít.
Trong khi Lưu Mộc Dương cảm thấy thật là tự tại, thì trong hai ngày này Bùi Thanh Phi lại lúc nào cũng nhíu chặt đôi mày.
Sau khi đã biết được nỗi lòng của Bùi Thanh Phi, nên việc người này lo lắng về cái gì trong hai ngày qua, Lưu Mộc Dương hiểu rõ hơn ai hết.
Sau khi Tề Tranh đi rồi, trừ cái lần vừa đến thành phố B liền gọi điện báo bình an cho Bùi Thanh Phi ra, từ đó người này đã không còn cuộc gọi nào tới đây nữa.