Bùi Thanh Phi nhắm mắt lại. Cô nghe thấy từ bên cạnh mình tiếng hít thở của Tề Tranh dần dần trở nên đều đều, bình thản thì biết là người này đã ngủ rồi.
Bùi Thanh Phi nhẹ nhàng nghiêng người sang, động tác rất nhẹ, cô nhìn thấy bóng lưng của Tề Tranh. Hôm nay phản ứng của Tề Tranh có chút kỳ quái, như là cậu ấy đã bị dọa sợ vậy. Kỳ thật thì Bùi Thanh Phi rất muốn hỏi Tề Tranh một chút. Vào cái lúc chạng vạng, khi cậu ấy và mình cùng nhau ngồi trong cái bồn tắm, đến cùng là cậu ấy đã nghĩ gì? Đã có cảm giác gì? Có phải vì đã nghĩ thông suốt được cái gì rồi cho nên mới chạy trối chết như vậy hay không?
Có lẽ xuất phát từ nguyên nhân nằm trên giường nước, Tề Tranh mơ thấy mình bồng bềnh trôi ở phía trên mặt biển. Cô cứ trôi mãi, trôi mãi cuối cùng đụng vào một đám mây, cái đám mây này vừa trắng vừa mềm vừa thơm lại còn rất ấm áp nữa. Sau khi kéo đám mây này vào trong ngực, Tề Tranh mới thấy có cảm giác vững tâm.
Sang ngày hôm sau, khi Tề Tranh mở mắt ra thì thấy mình giống như một con bạch tuộc đang bám chặt lên người Bùi Thanh Phi, mà cả người Bùi Thanh Phi thì lại vo tròn thành một cục, co rúc vào trong lồng ngực của mình.
Cậu ấy vẫn đang ngủ! Chưa hề tỉnh lại!
Tề Tranh không buông tay ra ngay lập tức, ngược lại, cô nhẹ nhàng xích lại gần hơn. Ban đầu chỉ là cọ cọ, sau đó thì hôn hôn. Bình thường cô vẫn hay hôn Bùi Thanh Phi, có đôi khi còn vừa nói giỡn vừa tóm người ta lại rồi hôn một cái thật mạnh lên mặt người ta. Chỉ là lúc này đây tâm tình của cô đã không còn giống như lúc trước nữa. Không có cái cảm giác của khi thực hiện được trò đùa dai, thay vào đó là cảm thấy trong lòng mình như có một ngọn gió nhè nhẹ trêu chọc.
Thật may mắn là khi dù cô làm những động tác mờ ám này thì Bùi Thanh Phi lại không hay biết.
Tề Tranh nhẹ nhàng thở ra, cô ngồi dậy rồi đi rửa mặt, bắt đầu chưng diện cho mình.
Lúc này, khóe miệng của cái người vốn đang ngủ say sưa là Bùi Thanh Phi lại cong lên một đường cong thật đẹp mắt.
Tề Tranh phát hiện ra, muốn giảm bớt lúng túng thì biện pháp tốt nhất chính là ôm lấy nhau rồi cùng ngủ một giấc. Nếu như vậy rồi mà vẫn không được vậy thì lại tiếp tục ôm lấy mà ngủ thêm một giấc nữa.
Vốn còn đang lo lắng sẽ lại chọc cho Bùi Thanh Phi không vui bởi không cách nào giải thích hành vi, cử chỉ của mình, thế nhưng thật bất ngờ là, trong hai ngày này tâm tình của Bùi Thanh Phi lại phi thường tốt. Mỗi lần mình mở mắt ra liền thấy người này cười tủm tỉm, những lúc như vậy khỏi phải nói tiểu tử này có bao nhiêu đáng yêu.
Được đặt ở vị trí vô cùng dễ thấy trong phòng khách sạn, thế nhưng cả Tề Tranh lẫn Bùi Thanh Phi đều rất ăn ý khi không còn để ý tới cái bể tắm dành cho hai người kia nữa. Kể từ đó cho đến ba ngày tiếp theo, không có người nào nhắc đến chuyện đêm hôm đó. Mỗi khi ánh mắt của các cô đi lướt qua nó thì cả hai đều lẳng lặng lựa chọn nhìn tránh đi chỗ khác.
Ngày cuối cùng ở lại khách sạn Vườn hoa, Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi dậy thật sớm. Các cô đã hẹn với Lưu Mộc Dương cùng tới khu công viên trò chơi Mộng ảo của thành phố S.
Tề Tranh không biết nói thế nào về tâm rạng của mình lúc này, nhưng vì đây là lần đầu tiên gặp bằng hữu cũng là bạn cùng phòng của Bùi Thanh Phi tại Hãn Văn, ngay từ sáng sớm cô đã ngồi trước chiếc gương lau lau vẽ vẽ, mất đến hơn nửa canh giờ chỉ là để trang điểm cho mình.
Bùi Thanh Phi đứng tựa bên cửa phòng rửa mặt mà nhìn cô bận rộn.
Gia hỏa này ấy vậy mà lại muốn dán thành cái mắt hai mí nha. Cậu ấy lấy từ đâu ra mấy cái thứ kỳ kỳ quái quái như vậy đây?...
Bùi Thanh Phi vẫn một mực giữ vẻ im lặng. Cô đã biết từ trước là Tề Chanh vốn là tay chân vụng về như vậy rồi, làm sao tự mình làm tốt mấy chuyện này được đây.
Cái nơi hấp dẫn người ta nhất trên người của tên gia hỏa này chính là đôi mắt biết cười kia, cậu ấy căn bản không cần đến quá nhiều thứ như vậy làm gì. Cuối cùng, vì nhịn không nổi nữa, Bùi Thanh Phi quết định tiến lên ngăn lại đôi tay vẫn đang tự giày vò khuôn mặt chính mình kia của Tề Tranh.
"Người vợ xấu đi gặp cha mẹ chồng cũng không đến nỗi lo lắng như cậu."
"Bằng hữu của cậu đó nha! Dù sao mình cũng phải lưu lại ấn tượng tốt cho người ta mới được."
Bùi Thanh Phi thật không hiểu được Tề Tranh lấy đâu ra những lời ngụy biện như vậy. Cô cứ vậy kéo người này đi ra ngoài: "Rất đẹp, rất đáng yêu rồi đấy! Đi! Đi nhanh lên! Đừng để cho Mộc Dương phải chờ chúng ta."
Khi Bùi Thanh Phi lôi kéo Tề Tranh đi tới dưới lầu, vừa mới ra khỏi cửa thang máy, Tề Tranh giật mình một cái: "Mình vừa mới làm rơi một thứ, cậu chờ mình một chút nhé!"
Nói rồi cô vội vàng quay người đi lên. Vì Bùi Thanh Phi đã không giữ chặt người ta lại, nên đành phải cam chịu đứng lại trong sảnh đường của khách sạn Vườn hoa để đợi.
Khách sạn Vườn hoa, khách sạn xứng với kỳ danh, trong sảnh đường mà vẫn có hoa, có nước. Hôm nay Bùi Thanh Phi mặc một bộ quần áo kiểu thể thao màu hồng phấn, mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa hơi nới lỏng. Vì ra bên ngoài chơi nên hết thảy cô đều dùng chủ đạo nhẹ nhàng làm chính.
Cô dừng lại trước cửa sổ thủy tinh, nhìn ra biển rộng nằm cách đó không xa.
Gần đây Tăng Lâm kết giao với một cậu trai con nhà giàu, trong nhà ở thành phố S chuyên về buôn bán bất động sản, cái khác không có, chỉ được mỗi cái có tiền. Mỗi lần hẹn hò với bạn gái, anh ta đều tìm đến những nơi như khách sạn Vườn hoa này. Đối với những người xuất thân như anh ta mà nói, có dạng con gái nào mà anh ta lại chưa từng gặp qua? Thế nhưng sở thích của người này lại là những cô gái đang là sinh viên, có gia giáo, bộ dáng thanh thuần. Không biết là nhờ đâu mới biết được đến Tăng Lâm, từ đó anh ta không ngừng theo đuổi, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân vào lòng.
Hôm nay Tăng Lâm tỏ ra rất nghiêm túc khi cẩn thận chưng diện cho bản thân mình: tóc quăn, cặp môi đỏ mọng màu lửa cháy, trên người là bộ váy liền áo phối hợp với chiếc áo gió màu lửa đỏ. Nếu bộ đồ này lại mặc ở trên một thân người khác thì khó tránh khỏi vẻ đẹp pha lẫn chút thoát tục. Nhưng mà Tăng Lâm có dáng người mỹ lệ cùng với gương mặt vũ mị hình quả trứng, nhìn qua hơi có chút phong tình, hơn nữa, với thân phận là sinh viên này của cô thì cách phục sức ấy có chút không hòa hợp.
Cô kéo cánh tay bên người của người đàn ông, từ cửa chính của khách sạn đi tới.
Gia cảnh của Tăng Lâm đúng là rất tốt, nhưng cô rất ít khi được bước vào những nơi như khách sạn Vườn hoa này. Trong khi chờ đợi làm thủ tục nhận phòng, Tăng Lâm đưa mắt ngắm nhìn bốn phía. Trong khi cẩn thận dò xét, cô thấy một thân ảnh quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt mình.
"Hừ!" Tăng Lâm cười khẽ một tiếng, trên mặt đầy cái vẻ trào phúng.
"Làm sao vậy bảo bối?" Người đàn ông kia tiến đến bên cô, nói với cô bằng cái giọng thì thầm, hàm ý khiêu khích trong đó khá là rõ ràng.
Nhưng Tăng Lâm lại xua xua tay. Cô đem điện thoại ra, hướng về phía cửa sổ sát đất của sảnh đường chụp một bức ảnh, sau đó quay lại với bạn trai của mình mà nhíu nhíu mày: "Thấy chưa? Đây chính là hoa khôi năm nhất của hệ Ngữ văn trường Hãn Văn bọn em đấy. Biểu hiện thì lúc nào cũng ra vẻ băng thanh ngọc khiết, trên thực tế..."
Trên thực tế thì chỉ cần có một cánh tay tùy tiện giơ lên vẫy một cái là đã có thể cùng đàn ông tới những chỗ như thế này.
Tăng Lâm cất điện thoại vào túi, sau đó nhìn về phía Bùi Thanh Phi thêm một lần nữa. Đến một ngày nào đó mình sẽ lột trần gương mặt giả nhân giả nghĩa của mỹ nhân này cho mà xem.
Tề Tranh vội vàng chạy về phòng nghỉ, sau khi nhặt lấy cái thứ gì đó xong liền vội vàng trở lại thang máy đuổi đến sảnh đường.
Bởi vì chạy đi có chút vội vàng, ngay khi cô vừa mới bước ra khỏi thang máy liền đụng ngay vào một người đang đứng trước cửa thang máy. Có thứ gì đó bay ra ngoài, rơi xuống đất vang lên tiếng động giòn tan rồi bung ra thành hai phần.
"Cô không nhìn đường hay sao hả?" Một giọng nói đầy vẻ tức giận vang lên bên tai Tề Tranh.
Thực ra việc hai người vừa đụng vào nhau này không thể nói trách nhiệm của ai nhiều hơn, chẳng qua đối phương tỏ ra tức giận đến như vậy, hơn nữa nếu so với chính mình thì người này lại còn chật vật hơn, cho nên Tề Tranh cũng không có để tâm đến giọng điệu giận dữ này của đối phương, cô thành khẩn nói lời xin lỗi.
"Thực xin lỗi, vừa nãy đúng là tôi đã không nhìn thấy chị."
Vừa rồi nếu không nhờ bên cạnh còn có người cùng đi, cả người Tăng Lâm đã bị Tề Tranh đụng bay ra ngoài rồi. Hiện tại cô đang loạng choạng cố đứng vững trở lại, đầu tóc rối bời, thậm chí trên người cô còn bị bôi lên mấy đường sáp đỏ thật đậm.
Cái thứ gì đó vừa văng ra khỏi tay Tề Tranh tình cờ lại rơi vào bên chân Tăng Lâm.
Dù đối phương đã nói lời xin lỗi, nhưng trong lòng Tăng Lâm vẫn bốc lên một luồng lửa, ngay lập tức cô nhấc chân đá văng cái thứ vừa rơi xuống bên cạnh kia ra xa.
"Cái thứ đồ chơi rác rưởi này!"
Nói xong, với sự nâng đỡ của bạn trai, cô khập khiễng tiến vào thang máy.
Cái thứ Tề Tranh vừa mới cầm ở trên tay là một thỏi son môi.
Đây là thứ cô học được từ Tô Nhã sau khi vào đại học. Đám người Điền Tiểu Điềm đã học được cách chưng diện, theo lời khuyên của bọn họ, cô đã chọn cho mình nhãn hiệu, màu sắc này.
Sau khi bị va chạm một cái, nắp của thỏi son liền bị văng ra, sau đó nó còn bị Tăng Lâm một cước đá đi rất xa, phần thân của thỏi son môi thì đã bị gãy hỏng hoàn toàn. Nhìn qua thì thấy rõ là nó không còn cách nào dùng lại được nữa rồi.
Cửa thang máy đã khép lại, người gây ra họa cũng đã đi mất, mà Bùi Thanh Phi thì vẫn còn ở sảnh đường chờ mình đây. Tuy rằng Tề Tranh có chút phiền muộn nhưng cũng đành phải từ bỏ. Cô nhặt lên thỏi son môi đã hỏng kia lên, một lần nữa đậy nắp lại, rồi hướng về phía Bùi Thanh Phi đi đến.
Bùi Thanh Phi chờ thật lâu, đến lúc này mới thấy Tề Tranh xuất hiện.
"Đi lấy cái gì vậy? Tại sao lại lâu như thế?"
Tề Tranh chu chu cái mỏ. Với vẻ mặt chán nản cùng thất vọng cô chìa ra thỏi son môi bị hỏng đang cầm trên lòng bàn tay.
Cái này rõ ràng là đã bị hỏng mất rồi, Bùi Thanh Phi có chút đau lòng. Cô an ủi: "Đừng khổ sở nữa. Không dùng đến những thứ này thì cậu cũng đã rất đẹp rồi."
Tề Tranh biết là như vậy, nhưng thứ cô từng nghĩ đến là, nếu như mình và Bùi Thanh Phi cùng dùng chung một thỏi son môi này thì hay biết bao nhiêu. Bùi Thanh Phi trắng như vậy, nếu dùng thỏi son này thì hẳn là sẽ rất đẹp. Chỉ tiếc là, hiện tại xem như hy vọng ấy đã triệt để tan vỡ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Tranh nhăn thành một nắm, Bùi Thanh Phi cầm lấy tay Tề Tranh: "Vừa nãy cậu bị ngã hay sao?"
Tề Tranh lập tức nhớ đến cái miệng của cô gái mình vừa mới đụng vào kia: "Không phải! Là mình bị một quả trứng gà màu đỏ trang điểm thật đậm va phải."
"Trứng gà màu đỏ?" Bùi Thanh Phi bị cái hình dung này chọc cười.
Tề Tranh chớp mắt: "Cũng không phải, bờ môi bôi đến đỏ rực, trên người lại còn mặc một cái áo khoác ngoài màu máu đỏ tươi đỏ nữa. Chậc! Chậc!"
Đem thỏi son môi đã bị hỏng thả vào túi, Tề Tranh vừa tự hình dung lại một cách khoa trương sự cố mới xảy ra vừa một lần nữa đổi lại thành một gương mặt tươi cười. Cô cần phải sửa sang lại tâm tình của mình nhanh lên một chút để cùng nhỏ bạn yêu quý của mình vui vẻ chơi đùa. Không thể để cho cái bóng ma kia làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình được!
Khi Lưu Mộc Dương đến trước cổng của công viên trò chơi thì Bùi Thanh Phi cùng Tề Tranh đã đứng chờ ở nơi đó rồi.
Bùi Thanh Phi thân cao dong dỏng, bộ dáng thanh tú, đi giữa đám người vẫn vô cùng dễ thấy. Mà cái người đứng bên cạnh cô ấy kia, dù là chiều cao hay dáng người cũng đều gần như tương tự cô ấy. Đặc biệt là khi đôi mắt ấy cười lên, cứ như là chúng biết nói chuyện vậy. Khi nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy sẽ làm cho tâm tình của người ta lập tức trở nên tốt hơn.
Hai người bọn họ đang ăn một phần kem ly, phải nói cho chính xác là cô gái đang đứng bên Thanh Phi kia đang đút cho cô từng miếng, từng miếng một. Hai người cùng nhau cười cười nói nói, không biết là họ đang nói những chuyện gì nữa. Thậm chí Lưu Mộc Dương còn không dám tiến đến gần hơn, như sợ là mình sẽ quấy rầy bầu không khí tốt đẹp này của hai người.
Bùi Thanh Phi tinh mắt, cô gần như ngay lập tức nhìn về phía này.
"Mộc Dương, ở đây này!" Bùi Thanh Phi vừa cười vừa vẫy tay. Cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh cô ấy căn bản là không biết mình, nhưng vẻ mặt thực sự rất vui vẻ, người này cũng nhanh nhẹn vung vẩy tay bao gồm cả cái... hộp kem ly nữa.
"Phốc!"
Trông cảnh này thật quá buồn cười đi mà!
Lưu Mộc Dương thoải mái đi qua, cô cười vừa nói: "Mình tới trễ mất rồi."
Bùi Thanh Phi: "Bọn mình cũng vừa mới đến."
Cô gái đứng bên cạnh cũng vội vàng gật đầu lên tiếng: "Không sao! Không sao! Bây giờ cũng vừa đúng lúc nha."
Lưu Mộc Dương vươn một cánh tay về phía người này: "Mình gọi là Lưu Mộc Dương, là bạn cùng phòng của Thanh Phi."
Tề Tranh đem cái kem ly đổi sang tay kia: "Mình gọi là Tề Tranh, với Thanh Phi là..."
Phải hình dung về mình như thế nào đây? Tề Tranh cảm thấy nếu chỉ dùng cái từ bằng hữu thì khó có thể khái quát đủ tình cảm giữa mình và Thanh Phi trải qua trong nhiều năm như vậy.
"Đưa đây cho mình." Bùi Thanh Phi muốn tiếp nhận cái hộp kem ly trong tay Tề Tranh.
Tề Tranh vội vàng chuyển tay tránh sang một bên, cô nói bằng cái giọng rất nghiêm túc: "Lạnh lắm! Cẩn thận kẻo tay bị đông lạnh."
Trong khi vẫn đang nói chuyện với nhau như vậy, Lưu Mộc Dương đưa tay nắm lấy cái tay kia của Tề Tranh. Bởi vì bàn tay này vừa cầm qua hộp kem ly, chạm tay vào liền cảm thấy mát lạnh.
Hôm nay xem như Lưu Mộc Dương đã có chút hiểu ra, vì cái gì mà trước khi có cuộc gặp gỡ này Bùi Thanh Phi lại không chịu để cho mình lộ ra tình cảnh của cô ấy, dù chỉ là nửa chữ.
Cái cô gái có tên là Tề Tranh này, ngay đến hộp kem ly mà còn không nguyện ý để cho Bùi Thanh Phi cầm lấy, chỉ vì sợ tay cô ấy bị đông lạnh. Nếu như để người này biết được những chuyện không hay đã phát sinh ở trong cuộc sống của cô ấy, thì người này hẳn là rất đau lòng a.
"Đừng đứng mãi ở chỗ này, chúng ta vào đi thôi." Lưu Mộc Dương đề nghị.
"Đúng đấy!" Tề Tranh hưởng ứng.
Cô đút miếng cuối cùng vào miệng Bùi Thanh Phi rồi dặn dò: "Được rồi đấy. Cậu không được ăn nốt chỗ còn lại này, cẩn thận kẻo bị đau dạ dày."
Nói xong Tề Tranh quét sạch sẽ mấy ngụm kem ly Bùi Thanh Phi ăn thừa kia.
Bùi Thanh Phi chu chu cái mỏ, ở trên mặt thiếu nước viết lên câu "mình mất hứng" nữa mà thôi. Có điều cô không có cãi lại, mà chỉ là ngoan ngoãn nghe theo.
Lưu Mộc Dương đã từng bắt gặp một Bùi Thanh Phi lãnh đạm, từng bắt gặp một Bùi Thanh Phi thân mật, từng bắt gặp một Bùi Thanh Phi nén giận, từng bắt gặp một Bùi Thanh Phi dịu dàng, duy chỉ có cái dạng trước mắt này, cho tới bây giờ cô chưa từng chưa thấy qua.
Lưu Mộc Dương thầm nghĩ:nhất định là Thanh Phi phi thường, phi thường ỷ lại cô gái có tên gọi là TềTranh trước mắt này.