Có được lời nói kia của Bùi Thanh Phi, về nhà Tề Tranh lập tức bắt tay vào thu dọn đồ đạc. Suốt buổi tối hôm đó cô xếp vào nhiều đến nỗi cả cái va ly bị tràn đầy, chỉ hận không thể ngay ngày hôm sau lập tức kéo Bùi Thanh Phi bay tới thị trấn Long Giang.
Mẹ Tề nhìn con gái háo hức đến như vậy thì vừa cười vừa nói: "Nhìn con gấp gáp chưa kìa! Coi như là muốn đi thì cũng phải chờ đến khi có giấy thông báo trúng tuyển đến rồi hãy đi a."
Nghe xong những lời này, cái vẻ tươi cười của Tề Tranh liền cứng lại.
Một khi có giấy thông báo trúng tuyển đến rồi, chỉ sợ là đi không được nữa.
Tề Tranh nhìn cái va ly đựng hành lý nằm lẻ loi, trơ trọi ở góc tường mà bỗng nhiên có chút thương cảm.
Lần này thì Bùi Thanh Phi cảm thấy Tề Tranh sợ là bị điên lên thật rồi.
Mặc kệ là thời tiết có như thế nào người này vẫn cứ lôi theo mình bốn phía chạy. Buổi tối thật vất vả lắm mới về được đến nhà để nghỉ ngơi, thì Tề Tranh lại cứ một hai phải quấn quít lấy mình để nói chuyện.
Đại khái là vì cái cảm giác khủng hoảng khi nghĩ không lâu nữa sẽ phải cùng mình tách ra nên mới như vậy a, Bùi Thanh Phi cười cười. Các cô sẽ không tách ra, cái đồ ngốc này.
Trời thì nắng chang chang, những người đang nóng lòng chờ đợi giấy thông báo trúng tuyển cũng giống như cái thời tiết này vậy.
Không bao lâu thì liên tiếp có người thu được giấy thông báo trúng tuyển của các trường đại học gửi đến hoặc qua email. Tề Tranh lên diễn đàn xoát các thiếp mời mà trong lòng cũng như ánh mắt đều đầy phiền não cùng bất an.
Trường đại học Hãn Văn ở thành phố S, cách thành phố Lăng Giang chỉ có hơn một giờ xe chạy. Theo lẽ thường mà nói, giấy thông báo trúng tuyển hẳn là phải đến từ rất sớm mới phải. Ấy vậy mà dù đã trôi qua rất nhiều ngày rồi một chút động tĩnh thôi cũng không có.
Tề Tranh vừa sợ hãi, lại vừa có chút vui mừng. Cô không thể nói rõ ra được là mình đang hy vọng nó đến sớm một chút hay là đến trễ hơn một chút.
Đợi tới đợi lui, lại thêm mấy ngày nữa trôi qua. Bùi Thanh Phi bên kia vẫn không có tin tức, ngược lại là giấy thông báo trúng tuyển của Tề Tranh lại tới trước.
Tờ giấy thông báo trúng tuyển này lấy màu xanh da trời làm nền, lấy bối cảnh là cái cổng chào mang phong cách cổ xưa của trường đại học Thanh Bắc. Tề Tranh cảm thấy tờ giấy thông báo trúng tuyển này có chút nặng nề. Nói thế nào đi nữa, nếu không phải là do mình tự ý quyết định, tờ giấy thông báo trúng tuyển kia của Bùi Thanh Phi cũng đã cùng một lúc tới đây rồi.
Tất cả mọi người đều cùng vì Tề Tranh mà cao hứng, vì thế hai nhà còn tụ cùng một chỗ chúc mừng một phen đến vô cùng náo nhiệt. Thế nhưng Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi lại không ai cười nổi, mỗi người các cô đều có tâm sự của riêng mình.
Từ nhà họ Tề trở về, Bùi Thanh Phi tự giam mình ở trong phòng, cô cảm thấy có chút bất an.
Rõ ràng là mình đăng ký cùng một trường đại học với Tề Tranh, nhưng vì cái gì mà Tề Tranh đã cầm được giấy thông báo trúng tuyển trong tay rồi, còn chính mình thì vẫn không có một chút tin tức nào?
Chẳng lẽ là dự tính của mình đã sai, còn thực tế thì mình đã thi rớt?
Cả đêm Bùi Thanh Phi không nhắm mắt lại được, tất cả mọi khả năng mà cô có thể nghĩ tới đều ở trong óc mà xoay quanh.
Liệu sẽ có người nào sửa lại nguyện vọng của mình hay không?
Từ trên giường Bùi Thanh Phi bật ngồi dậy. Đêm hè ở Lăng Giang này quá oi bức mà, nó làm cho Bùi Thanh Phi đến thở không nổi. Mất một lúc lâu, Bùi Thanh Phi mới lại một lần nữa nằm xuống.
Không thể có chuyện này xảy ra được! Việc mình ghi danh vào trường đại học Thanh Bắc chỉ có một mình lão Hồ mới biết, ngay đến cả ba mẹ cũng bị mình nói vòng vo cho qua chuyện. Vậy nên không có một người nào biết được việc cô buông bỏ trường đại học Hãn Văn. Chờ cho đến khi giấy thông báo trúng tuyển tới tay rồi, dù mọi người có tiếc nuối thì cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật mà thôi. Cô đã làm mọi việc hết sức kín kẽ. Mà lão Hồ cái người này, lão tuyệt đối sẽ không bao giờ làm cái việc tự tiện sửa lại nguyện vọng của học trò.
Đại khái là đã có chuyện gì đó khiến cho việc này chậm trễ, hoặc là giấy thông báo của cô cùng Tề không phải được phát ra cùng một đợt...
Tóm lại, cứ chờ thêm một chút đi! Chờ thêm một chút nữa!
Có lẽ là những lời cầu nguyện này của Bùi Thanh Phi thực sự có tác dụng.
Ngày hôm sau chính là ngày cuối tuần, vậy mà ngay từ sáng sớm đã có người nhấn chuông cửa nhà họ Bùi rồi.
Mẹ Bùi đi ra mở cửa.
"Xin hỏi đây có phải là nhà của bạn học Bùi Thanh Phi không ạ?" Tiểu ca đưa giấy thông báo tỏ ra vô cùng lễ phép khi hỏi thăm.
"Đúng vậy." Mẹ Bùi đã nhìn thấy phong thư đang nằm trong tay người này, bà không khỏi có chút kích động khi đưa tay đón lấy.
"Đây là bưu kiện của cô ấy. Mời bác ký nhận giúp."
Mẹ Bùi nhìn nhìn bên ngoài phong bì, nó được gửi đến từ thành phố S. Nhìn từ trên xuống bà thấy cái địa chỉ của nơi gửi đến kia lại càng là quen thuộc, đó chính là tên của trường đại học Hãn Văn.
"Thanh Phi! Thanh Phi! Con được trường đại học Hãn Văn tuyển rồi." Rất ít khi mẹ Bùi lại bị kích động như vậy, bà cao giọng báo tin.
Bùi Thanh Phi còn đang ngủ, cả người vẫn đang mê man trong giấc ngủ say.
Dường như cô vừa nghe được trong mộng có người nào đó nói rằng cô đã thi đậu vào Hãn Văn rồi.
Đừng có mà nháo lên! Bởi căn bản là cô có đăng ký nguyện vọng này đâu cơ chứ!
Mẹ Bùi đi vào phòng con gái, bà nhẹ nhàng lắc lắc Bùi Thanh Phi giờ này vẫn còn đang trong mộng đẹp.
"Thanh Phi! Thanh Phi! Con mau mau tỉnh lại đi. Con hãy xem đây là cái gì này! Con đã được trường đại học Hãn Văn tuyển chọn rồi!"
Bùi Thanh Phi cảm thấy có một luồng sấm sét bổ lên trên đầu của mình. Cô có chút mờ mịt hỏi: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?"
Mẹ Bùi lại cho là con gái của mình sướng đến phát rồ lên rồi, nên bà cao hứng bừng bừng: "Đây là giấy thông báo trúng tuyển của trường Hãn Văn! Con đã được trường đại học Hãn Văn tuyển chọn rồi! Mau mở ra nhìn đi!"
Vẻ mặt Bùi Thanh Phi cực kỳ kinh ngạc: "Điều này sao có thể xảy ra được?"
Đến lúc này thì mẹ Bùi cũng đã phát hiện ra được có gì đó không đúng. Từ trên nét mặt của con gái, bà nhìn không ra một chút hưng phấn cùng kích động nào, ngược lại là như vì cái gì đó đột nhiên xuất hiện mà bị đả kích thật mạnh.
Bùi Thanh Phi từ trên giường ngồi dậy, cô có chút thô bạo khi xé phong bì tìm tờ giấy nằm ở bên trong kia. Tờ giấy thông báo trúng tuyển này so với tờ cô thấy khi Tề Tranh nhận được kia lại là hoàn toàn khác biệt. Nó là hình của những cục gạch, thanh ngói mang phong cách cổ xưa, có hoa rụng rực rỡ tràn trề xuân sắc. Chỉ mỗi một tờ giấy thông báo trúng tuyển này thôi cũng đã biểu hiện ra được đây là một trường đại học có bề dày lịch sử cùng sự hoài niệm.
Bùi Thanh Phi cầm lấy tờ thông báo trúng tuyển trong tay mà có chút run rẩy.
Nội dung tờ thông báo viết: "Bạn học Bùi Thanh Phi thân mến! Chúc mừng bạn đã trúng tuyển vào khoa Báo chí của trường đại học Hãn Văn. Bạn hãy cẩn thận đọc kỹ phần nội dung phụ lục, đúng hạn đến nhập học. Chúc tương lai trong bốn năm học của bạn được như ý nguyện, học tập có thu hoạch. Chúc cho cuộc hành trình này của bạn không tệ."
Bùi Thanh Phi nhìn mà không thể tin nổi.
Cô nhìn chằm chằm vào từng câu từng chữ ở trên tờ thông báo, dường như vẫn không thể tin được đây là sự thật.
"Thanh Phi!" Mẹ Bùi bị phản ứng này của con gái làm cho sợ hãi. Bà nhìn thấy sắc mặt của con gái sung huyết đỏ bừng lên, cả người hơi run rẩy. Dường như chỉ cần một cái nháy mắt là Bùi Thanh Phi lập tức ngã xuống: "Thanh Phi! Thanh Phi! Con bị làm sao vậy?"
"Tại sao lại như vậy? Tại sao sẽ là như vậy?" Bùi Thanh Phi tự lẩm bẩm.
Cô bỗng nhớ tới sự khác thường của Tề Tranh trong thời gian gần đây, nhớ đến câu hỏi người này đã hỏi mình ngày đó. Cái gì mà nếu như cậu ấy có làm chuyện thiên đại sai lầm, liệu mình có thể tha thứ cho cậu ấy hay không...
Thì ra là thế, nguyên lai hết thảy người này đã sớm có chuẩn bị.
"Tề Tranh! Con phải đi tìm cậu ấy!"
Trước sau gì mẹ Bùi cũng ngăn không được, với bộ dáng chật vật như vậy Bùi Thanh Phi vọt thẳng ra khỏi nhà, chạy tới nhà họ Tề.
Mẹ Tề là người đi ra mở cửa, trên người Bùi Thanh Phi vẫn là chiếc váy ngủ màu vàng, phía trên có in hình chú vịt rất đáng yêu.
"Thanh Phi a, mau vào đi!" Mẹ Tề đem người này đi vào, đồng thời cũng thấy được giấy thông báo trúng tuyển trong tay Bùi Thanh Phi.
"Trường đại học Hãn Văn? Chúc mừng con nhé, Thanh Phi!" Mẹ Tề thực lòng vì Bùi Thanh Phi mà cao hứng. Dù được chúc mừng, thế nhưng làm thế nào mẹ Tề cũng nhìn không ra Bùi Thanh Phi cao hứng. Ngược lại bà thấy đứa nhỏ này đang cố nén nước mắt lại, hốc mắt đỏ lên một vòng. Nhìn đứa trẻ này như vậy làm cho người ta có chút đau lòng.
Thấy mẹ Bùi đi theo đằng sau con gái, bà liền dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn người bạn thân của mình. Nhưng mẹ Bùi cũng chỉ có thể dùng vẻ mặt tràn ngập lo âu cùng cái lắc đầu để đáp lại. Đáng ra đây là chuyện nên cao hứng mới phải, nhưng bà cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra với Bùi Thanh Phi cả.
Tề Tranh nghe được động tĩnh bên ngoài thì từ trong phòng đi ra. Ngày hôm qua cô đã hẹn Bùi Thanh Phi hôm nay sẽ cùng đi chèo thuyền. Cô cho rằng vì chuyện này nên Bùi Thanh Phi mới tìm đến mình. Kết quả là trong khi đang cao hứng bừng bừng đi ra thì lại nhìn thấy tờ giấy thông báo đang ở trong tay Bùi Thanh Phi, còn người này thì đang đứng đó với đôi mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn mình.
Xong! Hết thảy đều đã xong!
Khi Tề Tranh nhìn thấy nước mắt của Bùi Thanh Phi thì lập tức đầu óc trở nên trống rỗng.
"Có phải do cậu hay không? Tề Tranh, có phải là do cậu hay không?"
Giọng của Bùi Thanh Phi như bay bổng. Nếu là với người bình thường, đây dường như chỉ là một câu hỏi về một chuyện cực kỳ bình thường. Thế nhưng Tề Tranh lại biết rất rõ, ngọn núi lửa ở bên trong Bùi Thanh Phi đã bị chính mình thổi bùng lên rồi.
"Chúng ta hãy đi ra ngoài để nói chuyện đi!" Tề Tranh cũng có chút nghẹn ngào.
Trong khu chung cư Phú Hoa này được trồng rất nhiều loại hoa cỏ, một góc chung cư còn có một cây hợp hoan lớn đến nỗi hai người ôm không xuể. Nó đã từng chứng kiến Tề Tranh và Bùi Thanh Phi cùng nhau lớn lên. Ngày trước các cô đã từng vây quanh cái cây này mà chơi đùa chạy nhảy, tán gẫu hoặc tâm sự. Hôm nay cũng ngay ở chỗ này...
"Cậu đã sửa lại nguyện vọng của mình?" Bàn tay của Bùi Thanh Phi vẫn gắt gao cầm tờ giấy thông báo trúng tuyển kia.
"Là tớ!" Tề Tranh mở miệng mà không biết nên nói thêm cái gì. Dù sao việc cũng đã đến nước này rồi, cô cũng không còn cách nào để mà tiếp tục giấu giếm Bùi Thanh Phi.
"Dựa vào cái gì? Tề Tranh, cậu dựa vào cái gì mà làm như vậy!" Nước mắt của Bùi Thanh Phi trào ra nơi khóe mắt.
Tề Tranh nhìn thấy người trước mặt như vậy thì trong lòng cũng đã không chịu nổi, cô đành phải giải thích: "Thanh Phi, cậu hãy nghe tớ nói đã. Tớ chẳng qua là cảm thấy cậu không nên buông tha lý tưởng mà cậu đã theo đuổi bấy lâu nay. Cậu sùng bái Trương tiên sinh, muốn trở thành học trò của ông ấy. Điều cậu khát khao là được nghe ông ấy giảng bài. Thứ cậu muốn học là để làm nhà báo chứ không phải tiếng Trung. Những điều này tớ đều biết hết."
Bùi Thanh Phi cười buồn bã: "Cậu không biết, Tề Tranh! Căn bản là cậu cũng không biết rõ. Cậu thật lòng cho rằng như vậy là cậu đã đủ hiểu mình rồi ư? Hiểu rõ nguyện vọng của mình? Hiểu rõ về mình hết thảy? Căn bản là cậu không biết được điều mình mong muốn nhất chính là cái gì. Mình không có ưu tú như cậu đã nghĩ, mình không tốt như vậy. Mình thậm chí khi so với cậu lại càng thêm không thể chịu nổi! Mình..."
Từ nhỏ Bùi Thanh Phi đã không quá thích khóc. Trong ấn tượng của Tề Tranh trừ đi lần lúc trước bà nội rời khỏi kia, rất ít khi có chuyện gì khiến cho Bùi Thanh Phi thương tâm như vậy được.
Tề Tranh muốn tiến lên ôm người này, cô không muốn Bùi Thanh Phi nói về bản thân như vậy.
Thế nhưng Bùi Thanh Phi lại đẩy cô ra: "Đừng đụng đến mình! Tề Tranh, cậu không nên đụng đến mình! Còn không phải là cậu đã chán ghét mình ở bên cạnh cậu đó ư? Còn không phải là cậu chỉ muốn cho mình ly cậu đến càng xa càng tốt hay sao? Hiện tại thì cậu đã đạt được ước muốn rồi đấy!"
Bùi Thanh Phi lại nhìn tờ giấy thông báo trúng tuyển đến từ trường đại học Hãn Văn đang ở trong tay mình kia.
Quá châm chọc rồi! Thật sự là quá châm chọc rồi mà!
Tề Tranh bạt mạng lắc đầu: "Không phải là như vậy! Không phải là mình đã nghĩ như vậy!"
Làm sao cô lại không muốn có Bùi Thanh Phi ở tại bên mình đâu chứ, nhưng mà cô không thể ích kỷ như vậy. Bùi Thanh Phi cần tới cái nơi mà cậu ấy nên tới. Cô không thể trơ mắt nhìn xem Bùi Thanh Phi giữ lại cho mình sự tiếc nuối. Tề Tranh không biết tại sao Bùi Thanh Phi lại có cảm giác bất an mãnh liệt đến như vậy. Cô muốn nói người này biết là, cho dù khoảng cách có rất xa, cho dù thời gian có bao lâu, thì mãi mãi cô cũng sẽ không đánh mất đi chính mình, cô vẫn sẽ ở sau lưng người này một mực chờ đợi cậu ấy. Nhưng những lời này cô không có cơ hội để nói ra khỏi miệng.
"Mình sẽ không tha thứ cho cậu! Tề Tranh, mãi mãi mình cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!" Bùi Thanh Phi đã nói xong. Cô lau khô đi giọt nước mắt ở bên khóe mắt, chỉ để lại cho Tề Tranh một bóng lưng dứt khoát, cứ như vậy đi thẳng.
Tề Tranh dừng dưới bóng cây hợp hoan, thật lâu mà vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Cô bỗng nhiên lại nhớ tới giấc mộng cách đây không lâu của mình. Trong giấc mộng ấy Bùi Thanh Phi cũng đã khóc đến thương tâm như vậy. Lúc ấy cô muốn được dắt tay người này, muốn ôm cậu ấy vào lòng. Cô muốn nói với cậu ấy rằng cậu đừng khóc nữa, cậu mà bị tổn thương thì mình cũng sẽ vô cùng khổ sở. Nhưng rồi bỗng nhiên, chỉ sau một cái chớp mắt, Bùi Thanh Phi đã biến mất ở ngay trước mặt cô. Sự khác biệt duy nhất vào lúc này là, trong giấc mộng ngăn cách giữa các cô là một tầng sương mù, mà trước mắt thì lại chỉ là một gốc cây hợp hoan trầm mặc đứng lặng ở bên cạnh Tề Tranh mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói: đại gia bình luận ta đều nhìn, đều rất chân tình thực cảm giác. Một miếng tiền xu có chính phản mặt, một quyết định cũng vậy giống nhau. Đại gia lý tính thảo luận, không muốn cãi nhau, nếu không ta thật sự sẽ khổ sở đấy. Muốn nói nhiều lắm, chỉ là ta nghĩ áng văn này cũng vậy nói cho ta biết một cái đạo lý, một tác giả, ít nói nhiều viết là được. Chờ tâm tình ta bình phục bình phục tâm tình, suy nghĩ một chút thêm đổi vấn đề, cho rằng đối trong gió trong mưa, theo giúp ta cùng một chỗ các bảo bảo cảm tạ a. Các ngươi chính là ta Tiểu Hồng a! Bo: Đọc (cũng là edit) mà buồn quá đi mọi người ạ. Mọi người chỉ cần đọc trong 5-7' là xong, còn tui bị hành hạ trong 4h đồng hồ liền. Híc... Đến không muốn cả beta nữa luôn í.