Trước khi tốt nghiệp, bọn họ lại kéo nhau đi Hoa sơn một lần nữa.
Vốn dĩ là khuyến khích đưa người nhà theo nhưng đáng tiếc là tiểu Đồ đã hẹn với hội chị em đi leo núi Nga Mi trước rồi nên chuyến này vẫn chỉ có một đôi tình nhân là Lương Túc Niên và Tạ Gia Nhiên.
"Đây coi như là du lịch tốt nghiệp à?"
Lúc đứng ở cổng trường chờ xe, Tiêu Trì hỏi: "Chờ đến lúc chúng ta thực sự tốt nghiệp còn có thể đi du lịch nữa không?"
"Cậu cảm thấy sao?" Lưu Mao Mao không trả lời mà hỏi lại.
Tiêu Trì nghiêm túc trả lời: "Tôi cảm thấy vẫn có thể."
"Mong người anh em hiểu rõ vấn đề này." Trần Văn Diệu nói: "Cậu đây là tốt nghiệp đại học, không phải tốt nghiệp trung học, chẳng lẽ cậu còn muốn xin ông chủ cho nghỉ, chờ cậu đi du lịch tốt nghiệp xong rồi lại về đi làm à?"
"Ừ nhỉ, cũng có lý." Tiêu Trì nói: "Nhưng mà tôi còn chưa tìm được chỗ thực tập đây."
"Đây chẳng phải là càng thảm hại hơn sao?"
"... Hình như đúng thế thật."
"Ai không vậy chứ, tôi cũng chưa tìm được đây."
"Tôi thì đã đồng ý một chỗ rồi nhưng không biết tại sao lại cảm thấy không muốn đi thực tập."
"Đã nhận được tận hai cái offer, lại còn không muốn."
Trần Văn Diệu thở dài: "Thật ghen tị với Lương ca và Gia Nhiên, một người đến văn phòng luật sư tiếng tăm lừng lẫy, một người nhận được lời mời của ban biên tập mỹ thuật của tòa soạn báo Sơn hà chí, tôi thấy mà thèm."
Lương Túc Niên: "Nhiên Nhiên thật sự rất giỏi, tôi chỉ là thực tập sinh, nói không chừng hết kì thực tập là bị đuổi đây."
Tiêu Trì: "Làm sao có khả năng chứ! Thủ khoa đầu ngành của Thanh đại của chúng ta, có công ty nào lại không muốn, Lương ca, cậu an ủi người khác không thèm nghĩ trước à."
Lý Đường: "Nhưng mà nếu như thật sự không qua được kì thực tập kỳ, có phải là cậu sẽ về nhà kế thừa sản nghiệp trăm triệu của nhà mình không?"
Mọi người: "..."
Thiếu niên, cậu đã phát hiện ra điều chói mắt nhất, chỉ ra được sự chênh lệch thực sự giữa người với người.
Tạ Gia Nhiên nghĩ đến mấy ngày trước Lương Túc Niên bị Lương tiên sinh ấn đầu bắt thi nghiên cứu sinh ngành tài chính, không nhịn cười được.
Đúng là rất có khả năng này.
"Được rồi, còn chưa tốt nghiệp đâu."
Lương Túc Niên hơi mỉm cười, ngắt lời nói: "Hôm nay ra ngoài chơi, điều chỉnh tâm trạng thoải mái một chút, đừng ôm mấy chuyện phiền muộn sớm như vậy."
"Cũng đúng, lần này tôi nhất định phải chơi cho thỏa thích!"
"Tôi cũng vậy, cảm giác mấy lần đi chơi trước đây đều không được tận hứng."
"Tôi còn muốn tắm suối nước nóng, ngâm một ngày một đêm!"
"Còn một ngày một đêm, cậu không sợ ngâm đến bợt da ra à."
...
Đợi gần mười phút, xe đón nhóm bọn họ đã đến.
Lần này đi Lương Túc Niên đã sớm nói trước với Lương tiên sinh và quý bà Niên, toàn bộ hành trình đều là do bọn họ sắp xếp, kể cả chuyện xe đưa đón này.
Ông chủ con như hắn cuối cùng cũng coi như được hưởng thụ một lần đi chơi thoải mái.
"wow! Đây là Maybach đúng không! Một tên sinh viên bình thường như tôi thế mà cũng có một ngày trước khi tốt nghiệp được ngồi trên loại siêu xe như thế này!"
"Dòng này... Đúng nhỉ?! Chú dì cũng quá khách sáo rồi, ha ha ha ha ha!"
"Tôi còn có thể nói gì nữa đây? Lương ca, trâu bò!"
"Đây là chiếc xe đắt tiền nhất tôi từng ngồi, cảm ơn cậu."
"Cậu chưa từng ngồi tàu cao tốc, tàu điện ngầm, chưa từng đi máy bay sao?"
Lương Túc Niên kéo cửa ra, để Tạ Gia Nhiên đi lên trước: "Tỉnh lại đi, mấy cái đó chọn đại một cái cũng có giá hơn cái xe này nhiều."
"... Đây chính là góc nhìn của phú nhị đại sao? Thật là mới mẻ."
"Cảm ơn, hình như đã được an ủi phần nào."
Lần này đi đường rất thuận lợi, thời tiết sáng sủa không có mưa, cảnh sắc ven đường được thu trọn vào trong mắt.
Tạ Gia Nhiên ngắm nhìn rồi chợt nghĩ tới một chuyện, quay đầu hỏi Lương Túc Niên: "Anh, lần trước Lý Đường cho em táo, anh bảo là về khách sạn rửa sạch xong sẽ cho em ăn, nhưng mà anh không cho."
Lương Túc Niên sợ hãi: "Bảo bối, sao em vẫn còn nhớ chuyện này?"
Tạ Gia Nhiên: "Bởi vì khi đó em không được ăn táo."
Lương Túc Niên nghĩ một lát cũng không nhớ ra mấy quả táo kia đã đi đâu: "Xin lỗi, lên núi rồi mua cho em, năm cân có đủ không?"
Thực ra cũng không cần, Tạ Gia Nhiên chỉ đột nhiên nhớ tới, muốn trêu hắn thôi: "Được rồi, lúc ở kí túc xá cũng ăn mấy tháng liền, ngán rồi."
Lý Đường và tiểu Đồ gộp lại mua tận mấy chục cân, thời gian đó phòng kí túc xá của bọn họ đều sắp bị nhiễm vị táo trong miệng, ăn không hết còn chia cho các phòng bên cạnh rất nhiều.
Có lẽ cả đời này mọi người cũng không muốn ăn táo nữa.
Xe trực tiếp đưa bọn họ đến cửa khách sạn, lúc rời đi còn hẹn sẽ trở lại đón bọn họ xuống núi.
Bọn họ xuất phát muộn, bây giờ là bảy giờ tối, đưa hành lí cho nhân viên của khách sạn cất vào phòng xong, tám rưỡi đi ăn tối, ăn uống no say xong thì một đám nam sinh lắc lư đi dạo chợ đêm.
Nói ra cũng thật xấu hổ, đến đây hai lần, đây là lần đầu tiên Tạ Gia Nhiên đi dạo ở chợ này, như Lương Túc Niên từng nói, chợ ở đây thật sự rất thú vị, giá cả không đắt, thắng ở chỗ đa dạng mặt hàng, vô cùng đặc sắc.
"Bên này có dân tộc thiểu số sinh sống sao?" Cậu tò mò hỏi.
Lương Túc Niên nói không có: "Chỉ là vì nguyên nhân địa lý nên từ lâu đã tạo nên một vùng văn hóa riêng biệt."
Nam sinh không có thói quen tụ tập khi đi dạo, nhanh chóng tụm năm tụm ba tản ra.
Lương Túc Niên đã đi rất nhiều lần, những thứ này đối với hắn mà nói thì đã không có gì mới mẻ, chỉ có Tạ Gia Nhiên nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, khiến hắn cũng cảm thấy có hứng thú với khu chợ đêm hơn.
Bước chân bận rộn của Tạ Gia Nhiên cuối cùng ngừng lại trước một quán bán đồ đá.
Tên như ý nghĩa, mặt hàng bày bán đều là đá tự nhiện được mài dũa thành đồ vật, có trang sức, có mặt dây chuyền, có vòng tay, còn có nhẫn và khuyên tai, đủ loại kiểu dáng.
Màu sắc sặc sỡ, có thể khiến cho người ta bị hoa mắt.
Lương Túc Niên đứng ở bên cạnh, nhìn đầu ngón tay Tạ Gia Nhiên lần lượt lướt qua từng cái, lúc lướt đến một chiếc nhẫn thì dừng lại, đuôi lông mày của hắn nhẹ giật giật.
Nhưng mà Tạ Gia Nhiên chỉ dừng lại một giây rồi lại tiếp túc đưa ngón tay, cuối cùng ngừng lại ở một đôi vòng tay bằng đá Thanh Sơn.
Là kiểu vòng tay đơn giản nhất, một sợi dây màu đen xuyên qua một hòn đá, bề mặt viên đá đã được mài nhẵn bóng, trên mặt còn dùng kiểu chữ khải khắc một hàng chữ nhỏ: tuế tuế bình an.
"Bạn học thích cái này sao?"
Chủ quán là một người trung niên có khuôn mặt hòa ái: "Mười tệ một cái, cái này còn có thể khắc chữ, hai tệ một chữ, có thể khắc tên lên mặt còn lại."
Tạ Gia Nhiên vừa mới đầu còn do dự có mua hay không, chủ quán vừa nói xong câu đó, cậu lập tức lấy điện thoại ra trả tiền: "Cháu muốn mua hai chiếc, khắc hai cái tên, sáu chữ."
Động tác của chủ quán rất nhanh nhẹn, hai cái tên khắc rất nhanh, chỉ mất mấy phút, kiểu chữ rất đẹp.
"Anh đeo cái này."
Tạ Gia Nhiên đem chiếc vòng có khắc tên mình cho Lương Túc Niên, mình thì tự đeo cái còn lại, đeo lên cổ tay trái xong lại cầm lấy ngắm nhìn, màu xanh đen bị làn da trắng như tuyết của cậu làm tôn lên, trong suốt lại xinh đẹp. Lương Túc Niên cũngđeo lên, sung sướng đặt cùng một chỗ với Tạ Gia Nhiên, rất đẹp, rất thích.
"Tín vật đính ước à?" Hắn hỏi.
"Chỉ là món quà nhỏ." Tạ Gia Nhiên giải thích: "Đưa lúc đính ước mới gọi là tín vật đính ước."
Lương Túc Niên gật đầu: "Cũng đúng, là vợ chồng già cả rồi."
Tạ Gia Nhiên dùng mu bàn tay đụng hắn một chút: "Anh mới già."
Kết quả của việc tản ra chính là lúc đi về không tập hợp được đủ người.
Tạ Gia Nhiên ngồi xe dễ buồn ngủ, đi dạo xong lập tức cùng Lương Túc Niên trở về.
Về đến phòng khách sạn mới phát hiện ra khác hẳn với lúc bọn họ đến lần trước, không phải là ở cách bài trí mà là một sự biến hóa hoàn toàn về chất lượng.
Bất kể là thiết bị, đồ dùng thường ngày hay đồ trang trí, đều chuyển từ phong cách thương mại sang phong cách dân dụng, một loạt đồ đạc cũng biến thành đồ dùng trong nhà.
Không giống một phòng khách sạn, càng giống một căn nhà hơn.
"Đây là..."
Tạ Gia Nhiên hơi bất ngờ: "Đây là loại phòng mới của khách sạn sao? Ở một đêm đắt lắm đúng không?"
Lương Túc Niên: "Xem như là mới khai thác đi, nhưng mà không định giá, đây là căn phòng duy nhất."
"Hả?"
Biểu tình ngơ ngác của Tạ Gia Nhiên khiến Lương Túc Niên không tiện đùa cậu nữa, cười nói: "Là mẹ anh chuẩn bị, bà nói sau này chúng ta nhất định sẽ thường xuyên tới đây chơi nên cố ý dành cho chúng ta một phòng, nên căn phòng này sẽ không dùng để đón khách nữa, chỉ có chúng ta dùng."
"À..."
Tạ Gia Nhiên chưa từng nghe nói cũng chưa từng thấy hành động giống thế này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện cậu bị chấn động.
Nghẹn lời một lúc lâu cậu mới không yên tâm mở miệng hỏi: "Nhưng nhỡ đâu ngày nghỉ lễ du khách nhiều, không đủ phòng thì làm sao bây giờ?"
"Không thiếu một căn phòng này, yên tâm đi."
Lương Túc Niên trấn an cậu: "Hơn nữa, lấy góc độ nào đó mà nói, chúng ta cũng coi như là du khách nha."
Tạ Gia Nhiên vẫn còn lo lắng, chủ yếu là do được yêu thương quá mà sinh ra, còn muốn nói gì đó, Lương Túc Niên đã nắm vai cậu xoay về một hướng: "Nhiên Nhiên, xem bên kia kìa."
Tạ Gia Nhiên nhìn theo hướng hắn chỉ: "Dương cầm?"
"Ừ, có muốn nghe vài đoạn không?"
Tạ Gia Nhiên vừa định nói không thì trong đầu tự nhiên lại nhớ đến câu chuyện học đàn của hắn, vì vậy lắc đầu lại biến thành gật đầu: "Muốn."
Lương Túc Niên còn chưa mở miệng thì chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, là lớp trưởng của hắn gọi điện thoại tới, có lẽ là muốn bàn về chuyện hắn sẽ diễn thuyết trong lễ tốt nghiệp.
"Nhiên Nhiên, anh đi nghe điện thoại một lát, em chờ anh chút nha."
Tạ Gia Nhiên nhìn theo hắn đi tới trước cửa sổ, lại liếc mắt nhìn đàn dương cầm sạch sẽ bóng loáng kia, quay người đi vào buồng tắm.
Đi dạo lâu như vậy, cậu vẫn nên tắm trước đã.
Lương Túc Niên thảo luận với lớp trưởng xong, nghe thấy vài tiếng đàn vang lên, nghe ngốc nghếch lại cẩn thận từng li từng tí một, hình như còn có chút tò mò xấu hổ.
Giương mắt lên nhìn, Tạ Gia Nhiên đã mặc áo ngủ ngồi trước đàn dương cầm rồi.
Hắn tăng nhanh tốc độ nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hơi ẩm mang theo hương thơm nhàn nhạt tiến vào trong mũi hắn, Lương Túc Niên hỏi: "Tắm rồi sao?"
Tạ Gia Nhiên gật đầu.
Mắc bệnh sạch sẽ, không tắm thì không thoải mái.
Lương Túc Niên cảm thấy mùi sữa tắm mới đổi rất dễ chịu.
Hắn đưa tay đặt trên phím đàn tùy tiện thử nhấn vài phím, hỏi Tạ Gia Nhiên: "Muốn học bài nào?"
"Bài lần trước." Tạ Gia Nhiên nói: "Ballade pour de Adeline, đúng không?"
"Đúng."
Lương Túc Niên vẫn luôn rất kiên nhẫn.
Dạy một người chưa từng học đàn một bản nhạc hoàn chỉnh có độ khó rất lớn, hắn liền thả chậm tốc độ, dạy Tạ Gia Nhiên từng nốt nhạc một.
Tạ Gia Nhiên chuyên tâm xem chuyên tâm học, cuối cùng vẫn rất ngốc nghếch, hai bàn tay không thể đàn hài hòa với nhau được, cậu liền dùng một đầu ngón tay ấn xuống, như bạn nhỏ đang đùa nghịch, vô cùng đáng yêu.
Lương Túc Niên thấy vậy thì nở nụ cười.
Tạ Gia Nhiên kiên trì đàn xong một đoạn mới thả tay xuống: "Thật là khó, hóa ra em không có tế bào âm nhạc."
"Làm mẫu một lần nữa nhé?"
"Ừm."
Lương Túc Niên lại đặt tay lên những phím đàn một lần nữa, chỉ là mới đàn được mấy nốt, lòng bàn tay bỗng có thêm một bàn tay khác chen vào.
Tạ Gia Nhiên tự mình tìm vị trí thoải mái nhất: "Em thích kiểu dạy học thế này." Cậu khẽ động ngón tay nhắc nhở hắn: "Em xong rồi, mau tiếp tục nào."1
Âm phù từ ngón tay chậm rãi trút xuống, tràn lan trong căn phòng, giờ phút này Tạ Gia Nhiên tưởng tượng bản thân là một con rối được Lương Túc Niên điều khiển, để mặc hắn điều chỉnh động tác của mình.
Quả nhiên là cậu không có hứng thú với đàn dương cầm.
Điều khiến cậu cảm thấy có hứng thú là người chơi đàn, là cách người kia dạy cậu học đàn như thế này.
Một lớn một nhỏ, hai đôi tay cùng trắng lạnh thon dài lướt trên phím đàn.
Bọn họ đều đeo vòng tay đá xanh trên tay trái, bây giờ chúng lại xuất hiện bên cạnh nhau, liền có một loại vẻ đẹp của sự ràng buộc, cũng tăng thêm một phần kích động cuồng nhiệt.
Nếu như hắn giống như mỗi lần trước đây, vào lúc động tình cực điểm nắm chặt eo cậu, hoặc là dùng sức mạnh không thể phản kháng nắm tay cậu đè lên giường.
Gân xanh nổi lên, da thịt ửng hồng, làm tôn lên vòng tay đá xanh có khắc tên cậu, nhất định sẽ đẹp đến mức không gì tả nổi.
Hô hấp rối loạn.
Con rối có tư tưởng của mình, bị nắm tay cũng không khó khăn gì làm lệch một nhịp đàn.
"Anh, có nhớ lần trước đánh đàn, anh hỏi em một câu không?"
"Câu gì?"
"Em nói sẽ không có người không thíc anh, anh hỏi ngược lại có phải là em cũng thế không, kỳ thật lúc đó em đã muốn gật đầu."
Cậu không vừa lòng với tư thế ngồi song song khách sáo như vậy, nên tự cắt đứ dây con rối, rụt tay về, bò vào trong ngực Lương Túc Niên, ngồi lên đùi hắn, đối diện với hắn.
Lại hôn nhẹ hắn: "Nếu như lúc đó anh không ngắt lời, em liền gật đầu."
"Nhiên Nhiên?"
"Hả?"
"Không đàn sao?"
"Em không đàn được." Tạ Gia Nhiên cười nói: "Nhưng anh có thể tiếp tục."
Lương Túc Niên làm khó dễ: "Nhưng mà ngồi như vậy thì anh không nhìn thấy đàn."
"Vậy thì không đàn nữa."
Tạ Gia Nhiên dừng một chút: "Anh có thể... đàn trên người em."
Tạp âm liền xuất hiện.
Tạ Gia Nhiên không nhìn biểu tình của Lương Túc Niên.
Cậu chỉ đỏ bừng lỗ tai ôm chặt hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Du khách đều phải trả tiền phòng, không trả thì em sẽ thấy ngại."
"Nhưng mà em không nỡ trả tiền, vậy nên anh à, em có thể dùng sắc đẹp của bạn trai anh... làm thù lao không?"
_________________