Khi Lương Túc Niên lao về đến nhà, Tạ Gia Nhiên đang cho Tạ Tiểu Niên ăn cá khô nhỏ và đồ hộp.
Nói chính xác hơn thì là Tạ Tiểu Niên đang vui vẻ ăn đồ hộp, cậu ngồi xổm ở một bên yên lặng bồi nó.
Cái cằm mệt mỏi tì trên cánh tay, nghe thấy tiếng cửa mở, trong đôi mắt ỉu xìu mới có chút tia sáng ánh lên.
"Không thoải mái sao lại không về phòng nghỉ ngơi?"
Lương Túc Niên cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, mu bàn tay thử xem nhiệt độ trên trán cậu, cũng may là vẫn bình thường.
Tạ Gia Nhiên lười biếng không ngẩng đầu lên, tầm mắt hạ xuống theo động tác của hắn, dùng ngón tay cái và ngón trỏ tạo ra một khoảng cách nhỏ: "Thật ra chỉ có một chút không thoải mái, không quá nghiêm trọng."
Cậu rất thành thật trình bày, lại vô tình tạo ra mùi vị như đang làm nũng.
Chỉ có một chút khó chịu, nhưng vì được sủng sinh kiêu mà vẫn gọi cho anh.
Lương Túc Niên nở nụ cười, xoa xoa đầu cậu: "Hình như anh ngửi thấy hương hoa, em mua về sao?"
Cuối cùng thì Tạ Gia Nhiên cũng chịu ngẩng đầu, đưa ngón tay hướng về cái tủ phía sau Lương Túc Niên: "Ừm, lúc về em đi ngang qua một cửa hàng hoa mới mở, có bán hoa cát cánh —— "
Cậu còn chưa nói hết câu đã bị người nào đó mưu đồ đã lâu thừa dịp nắm lấy tay cậu kéo vào lòng.
Tạ Tiểu Niên bị động tác của hai vị phụ huynh thu hút sự chú ý, đồ hộp cũng không ăn, tò mò ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm bọn họ rồi vẫy đuôi.
Vốn dĩ Tạ Gia Nhiên chỉ có ba phần khó chịu, vừa đụng tới Lương Túc Niên thì lập tức tăng lên thành chín phần.
Cậu xoay mặt lại cọ lên hai má Lương Túc Niên, người mới từ bên ngoài trở về, trên người còn mang theo hơi lạnh, nhiệt độ trên da cũng là lạnh lẽo, đối lập rõ ràng với người đã ở trong phòng ấm áp từ lâu là cậu.
Thoải mái mỗi mức mỗi lỗ chân lông đều mở ra.
Cậu ghé sát tai hắn thở dài một tiếng đầy thỏa mãn, một giây sau liền bị đột ngột ôm lấy ngồi trên cái tủ phía sau.
Tay không cẩn thận đụng tới lọ hoa, Tạ Gia Nhiên nhanh chóng đỡ được, hàm dưới bị nắm lấy, nụ hôn dịu dàng mà nóng bỏng rơi lên trên môi.
Dưới tình huống phát bệnh mà tiếp xúc thân mật, mức độ kíƈɦ ŧɦíƈɦ không thua gì lũ quét cuốn tới, mặc kệ là bao nhiêu lần cũng không có cách nào thỏa mãn.
Trong tai ong một tiếng, tất cả xúc giác đều tập trung ở nơi cậu bị ôm lấy, bị nắm, bị hôn, cái tay nắm lấy lọ hoa càng siết chặt, còn quên mất phải thả xuống.
Tiếng cười tràn ra khóe môi.
Lương Túc Niên có lòng tốt nhận lấy lọ hoa từ trong tay cậu đặt sang một bên: "Nhiên Nhiên, anh nhìn thấy hoa rồi, buông xuống thôi."
Lòng bàn tay Tạ Gia Nhiên trống trơn, mất một giây không biết làm sao rồi nhanh chóng hướng ra phía trước vòng qua cổ Lương Túc Niên.
Nụ hôn thứ hai nhanh chóng hạ xuống, bị đầu lưỡi được voi đòi tiên đảo qua nơi mẫn cảm ở hàm trên, pháo hoa nổ tung trong đầu cậu.
Cậu không thể cưỡng lại mà bị người trước mặt kéo vào vòng xoáy càng ngày càng sâu.
Ở chung một chỗ vốn là rất dễ sinh ra khó kìm lòng nổi.
Không biết từ lúc nào, địa điểm đã từ phòng khách chuyển thành trên giường trong phòng ngủ, đứa con độc nhất - Tạ Tiểu Niên - đương nhiên là bị nhốt ở ngoài cửa, tiếng gào gừ cào cửa dĩ nhiên là cũng bị lãng quên.
Lý trí bị bản năng áp đảo, rối loạn chỉ huy thúc đẩy mọi chuyện, giống như giờ phút này cậu cũng bị Lương Túc Niên hoàn toàn dẫn dắt, không thể chống cự.
Nụ hôn mãnh liệt nóng bỏng bắt đầu không vừa lòng với đôi môi, lại từ từ đi xuống, để lại một chuỗi dấu hồng ám muội xinh đẹp.
Cảm giác được răng nanh ma sát trên da thịt đối với người mắc chứng khát da thịt mà nói thì mang đến sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ không thua gì hôn môi.
Đuôi mắt của Tạ Gia Nhiên đã hồng lên từ lâu, lông mi bị thấm ướt rõ ràng từng chiếc một, ánh mắt mê man không có lo lắng mà nửa mở, hàm răng cắn chặt môi dưới cũng không thể ngăn cản tiếng hừ nhẹ như con mèo nhỏ tràn ra từ bên môi.
Cậu muốn ôm Lương Túc Niên mới phát hiện tay phải của mình bị nắm cổ tay đè xuống giường, Lương Túc Niên dùng một cái tay khác vòng qua eo cậu, gần như là ép cậu càng dính sát vào hắn.
Bọn họ ở cùng nhau rất lâu.
Người trẻ tuổi tâm tình dễ bùng nổ, huống chi là cùng người trong lòng sớm chiều ở chung một chỗ.
Từ khi ở chung, cũng không phải là không có tình huống suýt nữa thì cướp cò, nhưng đây là lần đầu tiên dưới tình huống Tạ Gia Nhiên phát bệnh mà phát sinh.
Vì vậy, dục hỏa đốt người còn nghiêm trọng hơn bất cứ lần nào trước đó.
Quần áo rơi trên mặt đất, cẳng chân bị nắm chặt rồi nhấc lên, ngay vào thời khắc cuối cùng, Lương Túc Niên bỗng nhiên ngừng lại.
Phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển và nhịp tim hỗn loạn của hai nam sinh.
"Anh... ?"
Giọng của Tạ Gia Nhiên có chút khàn, mà Lương Túc Niên còn khàn hơn cậu một ít.
"Nhiên Nhiên, trong nhà không có đồ dùng."
Lần đầu tiên, hắn không muốn Tạ Gia Nhiên bị thương.
Nhưng mà Tạ Gia Nhiên đã bị treo lên giữa không trung, cả người đều là sự khó chịu không nói ra được, giống như có một vạn cái hắt hơi bị chặn lại ở xoang mũi lại không thể hắt ra được.
Cậu thật sự hơi muốn khóc .
Ôm lấy cổ Lương Túc Niên kéo xuống, chui đầu vào bả vai của hắn, giọng khàn khàn mang theo chút tùy hứng, khóc nức nở: "Anh, em khó chịu."
Lương Túc Niên nhắm mắt giấu đi ham muốn mãnh liệt nơi đáy sâu.
Dịu dàng hôn nhẹ lỗ tai của cậu: "Ngoan, anh dùng cách khác giúp em."
-
Ngoài trời không biết đã mưa từ lúc nào.
Mùa đông không có mưa lớn được, vẫn chỉ là mưa bụi tí tách rơi nhưng khả năng xuyên thấu lại vô cùng lớn, dịu dàng lại thấu xương khiến khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Chỉ xuống lầu rồi đi lên mất chưa đến mười phút nhưng cũng đủ để nhiễm phải một tầng hơi lạnh mỏng manh.
Lương Túc Niên sợ mình mang hơi lạnh dính phải Tạ Gia Nhiên, cởϊ áσ khoác ra rồi đợi một lát mới tiến vào phòng ngủ.
Người trên giường nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức kéo chăn lên quá đỉnh đầu, tự biến mình thành một con nhộng, chỉ còn một cái đỉnh đầu và một cái mu bàn tay lộ ra bên ngoài.
Không cần đoán cũng biết người nào đó dưới lớp chăn trên mặt có bao nhiêu đỏ, lỗ tai có bao nhiêu nóng.
Lương Túc Niên suýt nữa không nhịn được mà cười thành tiếng.
Thật ra thì hắn cũng có chút ngượng ngùng nhưng thấy bạn trai đã trực tiếp hóa thân thành một con chim đà điểu nhỏ thì hắn liền cảm thấy mình không còn ngại nữa .
Đi tới đặt túi đồ vào trong hộc tủ, ngồi xuống bên giường, thò ra một ngón tay chọc chọc cái chăn: "Nhiên Nhiên?"
Tạ Gia Nhiên không đáp lại hắn, đốt ngón tay lặng lẽ nắm chặt, yên lặng dịch ra một chút xíu.
Đừng gọi cậu, tạm thời cậu không muốn đối mặt với hiện thực.
Có người đưa tay qua kéo chăn mền của cậu, cậu vừa phát hiện thì lập tức ôm chặt chăn che mặt, kiên quyết không buông tay.
Làm việc không suy nghĩ kĩ đến kết quả chính là cổ và sau gáy cũng hoàn toàn bại lộ trước mặt người ta.
Ánh sáng trong mắt Lương Túc Niên chợt lóe lên.
Hắng giọng một cái, dụ dỗ nói: "Nhiên Nhiên, hình như anh vừa phát hiện ra một cách đơn giản nhất, hiệu quả nhất để vẽ một quả dâu tây rồi."
"..."
"So với cách em dạy anh còn đơn giản hơn gấp mười lần."
Liên quan đến lĩnh vực chuyên ngành, DNA của họa sĩ nhỏ rục rịch rồi
Chậm rì rì kéo xuống chăn, nửa tin nửa ngờ quay đầu nhìn hắn: "Có thật không? Phương pháp gì?"
Lương Túc Niên nín cười, đàng hoàng trịnh trọng lấy ra một ống thuốc mỡ từ trong túi: "Thoa thuốc xong anh sẽ nói cho em biết."
Tạ Gia Nhiên mờ mịt: "Thoa thuốc gì?"
Bọn họ đâu có... Vậy, bôi thuốc kia ở chỗ nào?
Lương Túc Niên: "Chân không đau sao? Anh vừa thấy hình như bị cọ có chút sưng, cũng không biết có rách da không."
Chân...
Cọ sưng...
Rách da... . . .
Tạ Gia Nhiên cố gắng lắm mới dời đi được sự chú ý liền bị kéo trở về.
Cảm giác như cả đỉnh đầu và thất khiếu đều đang bốc lên hơi nóng.
Vừa rồi người nào đó nói thật dễ nghe, chủ động lấy tay giúp cậu, cậu còn đơn thuần nghĩ lát nữa mình cũng lấy tay giúp hắn một chút, không cho hắn phải như lần trước, đáng thương chạy vào nhà vệ sinh.
Kết quả là người ta cũng không có dự định chạy vào nhà vệ sinh.
Sau khi giúp cậu xong liền dịu dàng dụ dỗ cậu vươn mình khép hai chân lại.
Tiếp sau đó
—— Liền dùng một loại phương pháp cậu chưa từng nghĩ là có thể được, để bản thân hắn được thoải mái!
Cảm xúc kì dị và tiếng thở dốc trầm thấp như thể vẫn chưa tản đi, Tạ Gia Nhiên lại muốn chui vào trong chăn, kết quả là bị Lương Túc Niên nhìn thấu, nhanh tay kéo lại không cho cậu trốn.
"Ngoan, thoa thuốc, tắm xong rồi ngủ tiếp."
Không tránh được, vậy cũng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.
Ánh mắt cậu vẫn đảo quanh, chỉ là không chịu nhìn hắn, rầm rì nói: "Biết là sẽ sưng còn dùng sức như vậy..."
"Xin lỗi."
Lương Túc Niên thành khẩn xin lỗi: "Nhưng anh không bảo đảm lần sau sẽ không tiếp tục tái phạm."
Tạ Gia Nhiên: "? ? ?"
Đây là thái độ xin lỗi nên có sao?
"Nhiên Nhiên."
Lương Túc Niên vô tội nói: "Chuyện như vậy ở tình huống kia, có dùng sức hay không anh thật sự không thể kiểm soát được."
Tạ Gia Nhiên: "... Muốn đùa giỡn lưu manh thì cứ việc nói thẳng."
"Là chân tình thực cảm."
"..."
Bây giờ cậu không quen cái người tên Lương Túc Niên có thể vào lúc cậu không chịu đựng được dừng lại đúng lúc như trước đây nữa .
Cậu có lý do nghi ngờ hắn sẽ không dừng lại, còn có logic và chứng cứ rành rành.
Lỗ tai của cậu là nơi thể hiện rõ nhất tâm tình của cậu, nhiệt độ vẫn luôn nóng lên chứ không chịu hạ xuống
Không tránh được, chỉ có thể áp dụng nguyên tắc "Chỉ cần mình không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác", giả vờ bình tĩnh như địa chủ động đang kiểm kê sổ sách: "Anh mua thuốc ở đâu vậy?"
Lương Túc Niên: "Mới đi mua ở dưới lầu."
Tạ Gia Nhiên: "Nhưng mà một túi lớn như vậy..."
"Không chỉ có thuốc." Lương Túc Niên sờ mũi một cái: "Tiện thể mua thêm vài thứ khác."
Tạ Gia Nhiên thiếu chút đã hỏi thành tiếng "thứ khác là thứ gì", lời chưa kịp ra khỏi miệng, thời điểm người nào đó đã tạm dừng trước "đại sự" đúng lúc hiện lên trong đầu cậu.
Một cái tát đáp lên mặt người nào đó, ra sức giành lấy chăn tiếp tục che kín đầu.
Lần này ai cũng đừng mong lôi được cậu ra.
"Nhiên Nhiên." Giọng Lương Túc Niên mang theo ý cười rõ ràng: "Thoa thuốc xong thì xấu hổ tiếp có được không?"
"..."
"Bảo bối?"
Hắn vừa nói xong, bên eo liền bị đạp nhẹ một cái.
Trong chăn truyền đến giọng nói rầu rĩ: "Em cũng đâu có che... Chân."
Lương Túc Niên đặt nắm tay ngăn lại bên môi, đáy mắt ngập tràn ý cười, rốt cục vẫn nhịn không được mà trầm giọng cười ra tiếng.
Tiếp sau đó.
Hắn cũng rất đáng đời ăn thêm một cú đạp nữa.
. . .
Lương Túc Niên sợ làm cậu đau, động tác rất nhẹ nhàng, thuốc mỡ bôi đều khiến những nơi bị bỏng rát nhanh chóng biến thành mát lạnh.
Tạ Gia Nhiên giấu mình trong chăn, vừa rồi là vì phát bệnh nên mới hồ đồ, bây giờ đã yên tĩnh lại, mí mắt càng ngày càng nặng, ngay cả bản thân ngủ lúc nào cũng không biết.
Tái tỉnh thì đã gần đến hừng đông.
Mở mắt ra, bên trái là Tạ Tiểu Niên đang ngủ say như chết trên gối, trong cổ họng phát ra tiếng grừ grừ, ngoài ra thì toàn bộ căn phòng không còn tiếng động khác.
"Anh?"
Cậu gọi một tiếng, không có ai trả lời, chỉ có một mình cậu ở nhà.
Tạ Tiểu Niên bị làm ồn cũng không mở mắt, ngáp một cái rồi chậm rãi xoay người vươn mình ôm đầu ngủ tiếp.
Tạ Gia Nhiên sờ sờ đầu nó, ngồi dậy ở bên giường muốn nhắn tin cho Lương Túc Niên mới nhìn thấy trong hộc tủ dán một tấm giấy ghi chú:
Anh đi mua đồ ăn, sẽ về nhanh thôi ^_^
Phía dưới ngoài chỗ kí tên còn vẽ thêm hai trái tim nhỏ, nói là xiêu xiêu vẹo vẹo còn kém xa, đối lập hoàn toàn với chữ viết ngay ngắn rõ ràng của hắn.
Quả nhiên là không có một tế bào nghệ thuật nào.
Hình như hắn vẫn chưa nói cho cậu biết phương pháp vẽ dâu tây nhanh nhất là gì.
Nhớ kĩ lát nữa nhất định không thể hỏi, cậu gấp tờ giấy ghi chú lại rồi bỏ vào ngăn kéo, thấy khát nước liền đứng dậy đi tới nhà bếp rót nước uống.
Từ cửa sổ phòng bếp, cậu liếc nhìn ra bên ngoài một cái, hình như trời đang mưa, trên trời tích đầy mây đen, bao phủ toàn bộ Cẩm thành đông đúc ở bên dưới.
Mùa này, làm ổ trong chăn là lựa chọn thích hợp nhất .
Bên ngoài ruyền đến tiếng mở cửa.
Tạ Gia Nhiên tưởng là Lương Túc Niên về, lập tức đặt cốc nước xuống rồi đi tới.
Lỗ khóa xoay một cái, cửa nhanh chóng bị người mở ra từ bên ngoài nhưng người bước vào lại không phải là Lương Túc Niên.
Tạ Gia Nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt, trang phục nền nã tinh xảo, khuôn mặt hòa ái dễ gần nhưng xa lạ, bối rối.
"Dì ... ?"
Cậu theo bản năng chào trước một tiếng, còn chưa kịp hỏi thân phận đối phương, đối phương đã cười híp mắt đi tới trước mặt cậu, giọng điệu thân thiết: "Là Nhiên Nhiên đúng không?"
Tạ Gia Nhiên ngơ ngác gật đầu.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái suy đoán, động tác nhanh chóng trở nên cứng ngắc: "Dì, dì là?"
Niên Tuyết Lan: "Dì là mẹ của Túc Niên."
Quả nhiên.
Hô hấp của Tạ Gia Nhiên cứng lại.
Đầu óc hoạt động hết công suất, sau một giây đơ ra liền bắt đầu nhanh chóng chuyển động.
Sao dì lại nhận ra cậu?
Là Lương Túc Niên đã giới thiệu cho bà biết về người "bạn cùng phòng" này rồi sao? ?
Cậu mặc đồ chắc là không quá xuềnh xoàng nhỉ?
Không đúng, hình như Lương Túc Niên đã giúp cậu mặc áo sơ mi của hắn!
Lương Túc Niên, khi nào anh mới về, a a a a a!!!
_____________________
Editor: Không biết nên đặt tên chương này như nào *che mặt*