Đêm giao thừa.
Neil Ian lại giống như không nghe ra được sự khinh thường trong lời nói của Cổ Na, cậu ta còn đang bận sắp xếp lại tin tức trong đầu.
Nếu Diêm Hàn thật sự là người thừa kế Diêm gia, vậy có thể lý giải được rất nhiều thứ.
" Cậu sao vậy?"
Cổ Na thấy cậu ta không nói gì thì giơ tay ra quơ quơ trước mặt.
" Không sao, chúng ta đi thôi, không phải cậu nói muốn giới thiệu con cháu thế gia cho tôi sao."
Neil Ian hồi tỉnh, gác chuyện kia qua một bên, quan trọng là lúc này, cậu sẽ có cơ hội tiếp cận sâu vào nội bộ đám thế gia này.
Cổ Na gật đầu, mang theo Neil Ian rời đi đại sảnh.
Trong phòng, Lam Từ cúi đầu trầm tư.
Neil Ian kia tại sao lại trộn lẫn cùng một chỗ với Cổ gì kia?
Cậu cảm thấy từ lúc biết Neil Ian, xung quanh cậu luôn ẩn hiện những âm mưu đen tối, cậu cảm thấy cậu ta xuất hiện ở bên người Cổ tiểu thư kia là một chuyện không hề đơn giản chút nào.
" Em sao vậy?"
Diêm Hàn sờ mặt cậu.
" À, không sao, chỉ là tự nhiên nhìn thấy người không muốn thấy."
Lam Từ lắc đầu.
" Cậu ta đúng là oan gia, đi đâu cũng gặp, rõ ràng không ưa, còn có Cổ đại tiểu thư kia nữa, sao họ lại đi cùng nhau nhỉ?"
Ngô Thiên vừa mệt mỏi vừa khó hiểu.
" Các người nói gì vậy?"
Diêm Phong không hiểu mà hỏi lại.
" Một bạn học luôn tìm cách bám lấy Lam Từ, còn thiết kế muốn Lam Từ làm bạn đời của cậu ta nữa, giờ lại đi cùng Cổ Na kia, không biết là muốn làm cái gì, đám thế gia bình thường không phải không cùng hoàng thất qua lại sao, mà Neil Ian lại sắp kết hôn cùng Chu Vũ Chu gia, nên giờ là bắt đầu muốn trộn lẫn vào rồi?"
Ngô Thiên vừa nói cho Diêm Phong nghe vừa tự hỏi.
" Hoàng thất không phải chưa từng có ý này, mà Chu gia, hình như cũng muốn nương vào hoàng thất nên mới đồng ý hôn sự."
Chuyện này thì Diêm Phong biết, nhưng chuyện Neil Ian kia tính kế Lam Từ thì đúng là mới lạ.
Lam Từ càng nghe thì càng thấy không ổn, chỉ là không biết không ổn ở đâu.
" Lam Từ vậy mà cũng được yêu thích quá đó chứ."
Diêm Phong cười cười nhìn cậu, rồi lại nhìn Diêm Hàn.
" Phiền toái thì có."
Ngô Thiên nhún vai.
" Nhưng có Diêm Hàn đó thôi, cậu ta cũng không thể làm nên trò trống gì đâu."
Diêm Phong không cảm thấy vậy.
Ngô Thiên tuy không hiểu rõ hết thâm ý trong lời nói của hắn nhưng cũng biết chỉ cần có Diêm Hàn ở bên thì chắc Lam Từ sẽ không sao đâu.
" Gọi món đi."
Diêm Hàn đưa cái menu cho Lam Từ.
Chuyện gì cũng không bằng chuyện ăn của bảo bối nhi, Neil Ian hay là Cổ Na đều chỉ biết nhảy nhót chút thôi, dù có tạo nên sóng gió gì thì cũng có anh rồi, Lam Từ không cần bận tâm nữa.
Bốn người dẹp chuyện không vui qua một bên, bắt đầu ăn tối.
Đến khi về nhà thì cả người Lam Từ toàn mùi đồ nướng.
Cha Lam nhìn Diêm Hàn xách túi túi đi vào phòng thì đờ ra.
" Hai đứa mua gì nhiều vậy?"
Ông hỏi.
" Sắm mấy bộ đồ mới cho em ấy."
Diêm Hàn đem đống đồ để xuống đất, lấy cái kéo bắt đầu cắt mác áo.
Lam Mặc nhìn đống đồ, nào phải mấy bộ, cũng hơn chục bộ, còn thêm nhiều đồ khác nữa, riêng mình Lam Từ đã gần hai mươi món.
" Chú Lam, tiểu Từ mua cho chú."
Diêm Hàn xách cái túi khá lớn đưa cho ông.
Lam Mặc ngẩn ra, nhận cái túi.
" Chú nhận đi, xem như tâm ý của em ấy."
Diêm Hàn thấy vẻ mặt đắn đo của ông thì nói trước.
" Đúng vậy cha, đồ con mua cho cha đó."
Lam Từ từ nhà tắm đi ra, vừa lúc nghe anh nói thì phụ hoạ.
" Ta còn chưa nói gì mà."
Lam Mặc cách khăn xoa đầu Lam Từ.
" Cha có thể mặc nó vào đầu năm nha, đi chúc tết chú Lâm, đảm bảo chú ấy sẽ bất chấp mọi thứ... Ui!"
Lam Từ còn chưa nói xong đã bị ông vỗ vào đầu, đợi cậu quay lại nhìn thì ông đã xách túi đi mất.
Cậu trề môi, ngồi xuống bên cạnh Diêm Hàn, nhìn xem anh làm, tóc cũng không lau, chỉ phủ cái khăn trên vai cho nước khỏi nhỏ xuống áo.
Diêm Hàn thở dài, đi lấy máy sấy tóc.
Lam Từ ở sau lưng anh cười trộm.
Lúc anh sấy tóc cho cũng vẫn cười.
" Tóc em dài rồi."
Diêm Hàn nhìn đuôi tóc trước trán đã phủ đến mắt của cậu thì nói.
" Đúng là dài, lần cắt tóc gần nhất là vào đầu năm học này."
Lam Từ gật gù.
Vậy cũng năm tháng rồi, dài mới đúng.
" Mai tôi mang em đi cắt tóc."
Diêm Hàn vuốt ngược cái mái tóc của cậu ra sau, ở trên vầng trán đầy đặn hôn một cái.
" Anh cũng cắt đi."
Lam Từ thấy tóc anh cũng dài.
" Ừm."
Diêm Hàn gật đầu, đúng dậy cất máy sấy, sẵn tiện mang đống đồ bỏ vào máy giặt.
" Anh đi tắm đi, tôi giặt cho."
Lam Từ đẩy anh đi.
Diêm Hàn kéo đầu cậu qua hôn một cái lên môi nhỏ rồi mới chịu đi.
Lam Từ xấu hổ vùi đầu vào trong nắp máy giặt.
Cậu cảm thấy nếu sau này mà không có Diêm Hàn chắc cậu sẽ chẳng muốn làm gì mất.
Sống trong ôn nhu hương lâu dần sẽ không thể rời bỏ được nó... Cơ mà, cậu cũng không muốn bỏ.
...
Sau mấy ngày tất bật chuẩn bị cho năm mới, cuối cùng ngày giao thừa cũng đến.
Tiệm tiện lợi đã đóng cửa, võ quán của chú Lâm cũng nghỉ, mọi người ở trong nhà bếp của Lam gia cùng nhau nấu bữa cơm tất niên ấm áp.
Hai người Hàn Từ thì ngồi nhặt rau, rửa rau, Lâm Sơn thì làm thịt làm cá, cha Lam sẽ nấu chính, lúc này ông đang bắt nước hầm gà.
" Tiểu Hàn, cháu ăn sủi cảo nhân gì?"
Cha Lam bỗng nhiên hỏi.
" Cháu ăn giống Lam Từ."
Diêm Hàn đáp.
Lam Từ ăn nhân rau cải trắng cùng thịt bằm.
Cha Lam gật đầu, bắt tay vào làm nhân.
Lam Từ rửa rau xong lại không có chuyện gì làm, ngồi trên ghế nhắn tin cùng Ngô Thiên.
Từ hôm gặp nhau ở trung tâm thương mại đến nay Lam Từ vẫn hay cùng hắn nói chuyện, dò hỏi đủ chuyện, lần nào cũng chọc cho Ngô Thiên tức điên ném điện thoại không thèm trả lời nữa.
Lam Từ cảm thấy Ngô Thiên hoàn toàn không biết gì cả nhưng chính bản thân hắn cũng có ý thức nên bản năng cứ luôn che giấu, rõ ràng chuyện rất đơn giản, nếu hắn không có tình cảm gì với Diêm Phong thì cứ thẳng thắn mà nói ra a, đằng này hắn cứ giấu, càng giấu thì càng chứng tỏ trong lòng hắn có quỷ.
Có lẽ Ngô Thiên thật sự bị ảnh hưởng bởi hai người Lam Từ.
" Nghĩ gì vậy?"
Một cái mu bàn tay áp lên trán cậu.
Hôm qua Diêm Hàn đã dẫn cậu đi cắt tóc, chỉ đơn giản là cắt cao lên nhưng nhìn Lam Từ sáng sủa ra, không có vẻ trưởng thành như Diêm Hàn mà lại càng thêm dương quang, trẻ trung tươi mới.
" Anh thấy hai người họ... Có khả năng không?"
Lam Từ lắc lắc cái điện thoại, hỏi anh.
" Diêm Phong cũng không có năng lực kia."
Diêm Hàn vuốt nhẹ cái ót của Lam Từ, trầm giọng nói.
Lam Từ theo bản năng run lên một chút, nhưng câu nói kia của anh làm cậu ngẩn ngơ.
Năng lực kia...
Vậy chẳng phải... Lại giống như cha Lam với chú Lâm...
" Mặc kệ bọn họ."
Diêm Hàn nhéo nhéo má cậu, lắc đầu nói.
" Sàm sỡ! Sàm sỡ!"
Bỗng nhiên một tiếng nói lảnh lót vang lên.
Lam Từ cũng giật cả mình.
Mấy người nhìn lại con Nón Xanh đang đứng ở góc nhà.
" Từ Từ!! Sàm sỡ!!"
Nó thấy ai cũng nhìn mình thì tiếp tục cáo trạng.
Đám người ngẩn ra, vẫn còn chưa hiểu.
Nhưng Diêm Hàn lại hiểu, thế là anh kéo đầu Lam Từ lại, hôn một cái lên môi cậu.
" Hôn rồi! Hôn rồi! Xấu hổ quá!!"1
Lần này nó dùng hai cánh của mình lên che mắt, còn không ngừng nói xấu hổ quá.