" Ô ô... Đừng mà... A..."
Lam Từ muốn chết đi cho rồi, khổ nổi cậu treo ở trên người anh, bị anh đỉnh đến sống lại, ngọt ngào rên rỉ mà cầu xin.
" Tôi thấy em thích lắm, cắn tôi đến chặt, có khi tôi nên đổi chỗ, ra ngoài tiệm... Hừ!"
Diêm Hàn vừa nói tới đó đã bị cậu cắn vào yết hầu.
Dù Lam Từ biết hậu quả nhưng chẳng thà cho anh mau làm cậu ngất đi còn hơn.
Diêm Hàn cũng bị biến cố này làm cho trầm lặng, dừng lại cả một lúc lâu.
" Diêm... A!!"
Lam Từ thấy anh không động thì khó hiểu, nhưng cậu vừa lên tiếng thì đã bị tốc độ đâm chọt của anh làm cho hét lớn.
" Gừ!!"
Diêm Hàn gầm lên, lật ngược cậu lại, để cho cậu chống tay lên thành ghế sofa, nắm eo mà ra vào.
" Ứ..."
Tốc độ này thật sự là quá nhanh, Lam Từ không thể rên rỉ được, âm thanh cứ nghẹn trong cổ họng.
" Ư..."
Đến khi anh giã nát đáy cốc mà phồng kết lên thì Lam Từ cũng vinh quang ngất đi... Sau khi đã bắn đầu lưng ghế...
Diêm Hàn ôm lên cậu, ngồi lên ghế sofa, im lặng không nói tiếng nào.
Một lúc lâu.
" Ha ha!!"
Diêm Hàn bật cười lên.
" Em đáng yêu như vậy làm gì chứ!"
Anh chỉ là nói đùa, làm sao có thể mang cậu ra ngoài kia được, bên ngoài có camera, anh cũng không muốn cho cha Lam xem cảnh hai người ân ái đâu, ai biết cậu lại dám khiêu khích anh, chỉ vì muốn ngăn anh không mang cậu ra ngoài.
" Nói em ngốc là đúng rồi, bảo bối nhi."
Lam Từ bị anh ôm trong lòng, im lặng chính là thừa nhận...
...
Cha Lam đi đến trưa mới về, trong tay xách một đống đồ lỉnh kỉnh, ông vừa bước vào cửa tiệm đã thấy Diêm Hàn đang đứng ở trong quầy.
" Hai đứa vẫn ở nhà sao?"
Ông ngạc nhiên hỏi.
" Buổi chiều đi ạ, tiện thể ăn cơm bên ngoài luôn."
Diêm Hàn đi đến xách đồ giùm ông.
Bởi vì năm nay có Diêm Hàn nên ông mua nhiều đồ thêm chút, bởi vậy mà giờ mới về.
" Lam Từ đâu?"
Ông nhìn một hồi vẫn không thấy đứa con, nhìn anh hỏi.
Diêm Hàn khựng một chút, hồi lâu không nói.
Lam Mặc nhìn mặt anh... Thật muốn phun tào.
" Ta vào nấu cơm."
Ông lắc đầu ngao ngán, đi vào nhà trong.
" Cơm cháu nấu rồi ạ."
Diêm Hàn nói với theo.
Lam Mặc phất tay, ý đã biết.
Diêm Hàn nhìn theo bóng lưng của ông, lần đầu cảm nhận bị gia trưởng phát hiện mình túng d.ục quá độ là cảm giác như thế nào.
Lam Mặc vừa đi vào thì nhìn thấy Lam Từ đang đứng trong bếp cầm bình nước tu ừng ực, giống như vừa từ sa mạc về, khát nước lâu năm lắm vậy.
Lam Từ vừa thấy ông thì mém sặc, nhớ đến lại tình cảnh lúc sáng thì mặc đỏ bừng lên, vội vàng cất bình nước vào tủ lạnh.
" Cha, người về rồi, con đi ra ngoài phụ Diêm Hàn!"
Vừa nói vừa phóng như bay qua bên người ông, chạy ra ngoài.
"..."
Lam Mặc còn chưa kịp nói cái gì đã mất bóng con trai, ông thở dài.
Tuổi trẻ a... Ông xen không vào, mà cũng không cần phải xen vào, đứa nhỏ đều lớn, đều có chính kiến của mình, cũng có khả năng chấp nhận hậu quả, người làm cha như ông vẫn nên im lặng thì hơn.
Diêm Hàn nhìn thấy Lam Từ đỏ mặt chạy ra thì khoé môi hơi nhếch lên.
" Anh còn cười!"
Lam Từ lao vào nắm hai cái tai của anh lắc qua lắc lại, nhe răng nhếch miệng mà nói.
Lâm Sơn vừa bước vào, thấy cảnh này thì khựng lại.
Hai người nghe tiếng động thì quay qua.
" Khụ... Chú Lâm, sao chú đến đây?"
Lam Từ ngại ngùng buông Diêm Hàn ra, khụ thanh mà hỏi.
" Tính hỏi cha cháu đón con Nón Xanh về chưa."
Lâm Sơn vừa đi vào vừa nói.
Con Nón Xanh từ hôm Lam Từ về nó đã bị bệnh, đang ở bệnh viện thú cưng, đến nay cũng được một tuần rồi.
Vì cha Lam không thể ngày nào cũng đưa nó đi khám nên mới để nó lại đó.
" Cha cháu không có nói gì, chú vào trong hỏi đi."
Lam Từ chỉ vào bên trong.
" Cũng không cần, ta tính đi ra ngoài có việc, có tiện đường đi ngang đó, nếu không ta giúp Lam Mặc đón nó về luôn."
Lâm Sơn lắc đầu nói.
" Vậy chú đợi chút, cháu vào lấy giấy nhận thú cho chú."
Nói rồi Lam Từ phóng vào nhà trong.
" Cậu ở đây ăn tết cùng hai cha con họ luôn à?"
Lâm Sơn mở cửa tủ lấy một hộp thuốc lá, vừa hỏi.
" Vâng!"
Diêm Hàn tính tiền cho ông, đáp.
" Cũng tốt, năm nay lại có thêm một người, cũng xem như đông vui."
Lâm Sơn gật đầu.
" Buổi tối mùng một mời chú đi ăn, chú không bận?"
Diêm Hàn hỏi ông.
" Cả Lam Mặc?"
Lâm Sơn hỏi lại.
" Vâng!"
Anh gật đầu.
"Vậy được rồi."
Ông nói, lúc này Lam Từ cũng đã chạy ra.
" Đây, chú cầm đi."
Lam Từ đưa giấy nhận thú cho ông.
" Vậy chú đi đây!"
Nói rồi ông đi luôn.
" Anh nói, bao giờ chú Lâm mới theo đuổi được cha tôi?"
Lam Từ bỗng nhiên nói, mắt nhìn Lâm Sơn vừa ra khỏi cửa tiệm.
" Tôi không biết, cần chú ấy kiên trì nhiều hơn, có khi một lúc nào đó chú Lam sẽ đồng ý."
Diêm Hàn lắc đầu, đạm thanh nói.
Nhìn hai người họ mới biết, A với A muốn đến với nhau là khó cỡ nào.
Chướng ngại tin tức tố giống như một cái rào cản thật to.
Có lẽ, nếu một trong hai người từ bỏ thân phận Alpha, có khi họ sẽ đến được với nhau.
Diêm Hàn cũng không nói chuyện này với Lam Từ, chỉ nói như vậy rồi thôi.
" Chiều tôi mang em đi ra ngoài, sắm thêm đồ mới."
Diêm Hàn nói với cậu, anh thấy đồ cậu rất ít, ít đến thê thảm.
" Được a, bên ngoài chắc sẽ đông vui lắm."
Lam Từ rất thích không khí ở bên ngoài khi gần tết, cũng không để ý đến việc mua đồ, cậu chỉ muốn đi chơi.
" Dạo này em có vẻ hồi phục nhanh nhỉ?"
Diêm Hàn sờ sờ bụng cậu, rất có thâm ý nói.
Lam Từ đập cái tay anh ra, đi kiểm hàng xem có cần bổ sung thêm không.
Diêm Hàn nhìn bóng lưng của cậu, cười nhẹ.
...
Hai giờ chiều, hai người ra cửa.
Họ không đi xe mà nắm tay ở trên vỉa hè đi bộ, nhìn phố xá tấp nập mà cũng thấy vui vẻ theo.
Hai người đi bộ gần nữa tiếng mới đến được trung tâm thương mại lớn thứ hai đế đô, nơi này cách nhà Lam Từ gần ba cây số.
Vừa đến nơi đã bị choáng ngộp bởi... Người.
Người đông như chảy hội.
Lam Từ khá lâu rồi chưa đi những nơi đông đúc như này, cậu có chút lúng túng.
" Đi thôi."
Diêm Hàn nắm chặt tay cậu, kéo đi.
Lam Từ theo anh lên thang cuốn, ở trên thang cuốn nhìn xuống chỉ thấy người là người.
" Đông quá!"
Lam Từ tròn mắt nói.
" Ừm."
Diêm Hàn cũng ít khi đi những nơi này, trước không có, sau thì toàn là Diêm Phong đi.
Vừa nghĩ đến Diêm Phong, Diêm Hàn đã nhìn thấy hai cái bóng lưng thật quen.
" Diêm Hàn! Anh xem, đó là... Ngô Thiên!!"
Nói đến cuối thì Lam Từ hét lên.
Xung quanh ai cũng quay đầu nhìn cậu, cả hai người đang ẩn trong đám đông kia.
Ngô Thiên vừa thấy Lam Từ thì đã véo.
Chết thật, sao cậu ta lại ở đây!!!
Ngô Thiên muốn kéo tay Diêm Phong chạy cho nhanh, nhưng mà...
" Tôi thấy rồi, cậu mà chạy thì tôi tuyệt giao!!"
Lam Từ khó lắm mới bắt quả tang được Ngô Thiên hẹn hò với nam nhân, sao có thể bỏ qua.
Diêm Phong thì rất tự nhiên mà đi đến.
Ngô Thiên không thể làm gì khác hơn mà phải đi theo.
" Hai người đi sắm đồ à?"
Diêm Phong nhìn Diêm Hàn hỏi.
Anh không nói gì nhưng lại gật đầu.
" Còn hai người... Sao lại đi chung a?"
Lam Từ kéo dài giọng ra, nhìn Ngô Thiên cười cười hỏi.
" Dạo này tôi với cậu ta đang tập bắn súng với nhau, nay đến đây tìm mua vài món đồ."
Diêm Phong lại rất tự nhiên mà cáo cáo hành trình dạo này của hai người cho Lam Từ.
" Ồ!!"
Lam Từ kinh ngạc hô lên.