" Anh sẽ không bỏ trống một câu nữa đó chứ?"
Lam Từ cúi đầu giải bài tập, bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi nam nhân đang ôm laptop bên cạnh.
" Tôi lười."
Diêm Hàn không ngẩng đầu, chỉ nói như vậy.
Lam Từ trợn mắt lên nhìn anh nữa ngày, cuối cùng cũng hiểu ý anh.
" Giáo viên sẽ càu nhàu cho coi."
Cậu bĩu môi.
Quan trọng nhất là, cậu cầm hạng nhất cũng không danh chính ngôn thuận.
" Kệ họ."
Diêm Hàn không quan tâm.
" Nếu không..."
Lam Từ còn chưa nói hết câu đã bị một bàn tay lớn xoa đầu thành ổ gà.
Cậu trừng mắt nhìn chủ nhân cái tay.
Thôi kệ anh, cậu cũng vui vẻ mà ngồi hạng nhất tiếp.
Diêm Hàn thấy cậu không nói gì mà tiếp tục vui vẻ làm bài tập thì buồn cười.
Một cái hạng nhất, sao bằng vui vẻ của bảo bối nhi.
...
Neil Ian nằm trên giường, có chút đờ đẫn mà nhìn trần nhà, cho đến lúc này cậu cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại thế này.
Thời điểm cậu tỉnh táo lại phát hiện người cùng mình triền miên mấy hôm nay không phải Lam Từ, trời biết cậu đã muốn nổi điên cỡ nào, nhưng một đợt phát tình lại đến, dù không muốn nhưng bản năng tìm đến Alpha đã đánh dấu mình khiến cậu không thể chối từ những cái vuốt ve của người kia, còn chủ động quấn lên cầu yêu, d.âm đãng mà rên rỉ không ngừng.
Đúng vậy, cho dù bây giờ có tỉnh táo lại thì cậu cùng Lam Từ đã là thuyền không gặp bến, cậu không thể phản ứng lại tin tức tố Alpha của người kia nữa, ngoại trừ Alpha của mình, ai cũng không thể, cũng như, bệnh của cậu đã theo cơn phát tình này rời đi.
Đã không còn đường cứu vãn nữa...
" Neil!"
Tố Thiên Tâm đi vào phòng, nhìn đứa con trai út đang đờ đẫn nằm trên giường, bà thở dài.
" Mẹ, con muốn đến trường, sắp đến kỳ thi rồi."
Neil Ian nhìn mẹ mình, nói.
Tố Thiên Tâm nhìn cậu, thật lâu sau mới gật đầu.
Dù sao cũng còn lâu mới đến hôn lễ, để nó ra ngoài thư giản cũng được.
Cứ nghĩ nó sẽ nháo loạn một chút, nhưng nó lại không, bà cũng có chút không hiểu được, đám người cũng không tận lực hỏi chuyện hôm đó, tránh cho nó phát hiện từ đầu họ đã muốn cưỡng ép nó lấy người được chọn kia.
Nhưng Neil Ian sẽ không biết sao?
Trên đời này chẳng có gì là tình cờ cả, việc cậu gặp Lam Từ ở suối nước nóng không phải tình cờ, vậy Chu Vũ kia xuất hiện ngay thời điểm cậu phát tình cũng không phải tình cờ.
Chỉ là, chuyện đã đến nước này, cậu có thể nói cái gì, điều cậu không rõ nhất chính là, tại sao Lam Từ lại không hành xử giống như bình thường, nếu không phải như vậy thì có lẽ hôm nay cậu đã vui vẻ biết chừng nào.
Lần này trở lại trường học, cậu nhất định phải tra ra lý do tại sao, nếu không cậu sẽ ấm ức đến hết đời này.
Lam Từ còn đang bận bịu ôn tập cho kỳ thi vào mười ngày nữa, nào biết phiền toái lại muốn tìm đến cửa, đón thần thì dễ, tiễn thần mới khó.
Khi Lam Từ nhìn đến Neil Ian ngồi trong lớp học, cậu cảm thấy mấy sợi gân trên trán mình nó giật thình thịch giống như sắp bạo tẩu vậy.
Ngô Thiên ngồi trong lớp đưa mắt nhìn Lam Từ, nhún vai, khổ quá nà.
Lam Từ cho hắn một cái ánh mắt, không nhìn đến Neil Ian, đi thẳng về chỗ của mình.
" Lam..."
" Ngô Thiên, cậu đổi chỗ với tôi."
Lam Từ đứng nhìn Ngô Thiên.
Ngô Thiên xoắn làm gì, xách cặp đứng lên ngay.
Neil Ian ở bên cạnh vẻ mặt đờ đẫn nhìn cái ót của Lam Từ, thật lâu không nói gì.
Lam Từ chỉ mong cậu ta nín luôn đi cho xong.
Chẳng lẽ sau chuyện kia cậu ta còn muốn tiếp cận mình, dù có là vậy thì cũng phải xem cậu có nguyện ý hay không?
Đừng có dục tiên dục tử hơn mười ngày thì nghĩ rằng cậu đã quên chuyện cậu ta tính kế mình đấy chứ.
" Bạn học Neil, cậu đang làm phiền người khác ôn tập cho kỳ thi, nếu cậu đến đây không phải để học thì phiền cậu không cần đến nữa, dù sao cũng đã không học hơn một năm, cũng không cần phải học đâu, hoàng thất có thể nuôi cậu cả đời không lo không nghĩ."
Ngô Thiên thấy cậu ta chuẩn bị quấy rối Lam Từ thì nhàn nhạt lên tiếng.
Neil Ian quay đầu nhìn hắn, khó nói được vẻ mặt là như thế nào.
Câu nói của Ngô Thiên không biết có hiệu quả gì không nhưng sau đó Neil Ian cũng không làm phiền Lam Từ trong suốt buổi học sáng.
Reng.
Tiếng chuông vừa cất lên thì một bóng người đã lao ra, đứng trước mặt Lam Từ.
Ngô Thiên ở sau lưng Lam Tư than thở không thôi.
" Lam Từ, chuyện hôm đó cũng không phải tôi muốn vậy, tôi..."
" Cậu đừng cho rằng ai cũng ngu ngốc chỉ có mình cậu thông minh đấy chứ?"
Lam Từ không muốn nghe cậu ta tỏ vẻ này kia, trực tiếp ngắt lời, lạnh lùng nói.
" Tôi không..."
Neil Ian bị ánh mắt hiểu rõ của cậu làm cho hoảng hốt.
" Tôi có lẽ không thể tra ra được thuốc kia cậu mua như nào, nhưng tôi có thể dựa vào mùi hương mà tra ra nó có phải thứ cậu dùng hay không. Neil Ian, đừng cho mình là trung tâm của thế giới rồi ai cũng phải quay quanh cậu, tôi với cậu ngoại trừ là bạn học, một chút cũng không liên quan, tôi còn không ưa cậu, không muốn dính dán chút nào. Chuyện đã qua tôi nể tình bạn học mà không nhắc đến, cậu còn ở đây nhảy nhót không ngừng, thật sự cho rằng tôi không thể làm gì được cậu sao?"
Lam Từ không chút lưu tình nào mà nói, cũng chẳng thèm quan tâm sắc mặt tái mét của cậu ta mà đứng dậy, vòng qua cậu ta nắm lấy tay Diêm Hàn vừa mới vào đến cửa lớp rời đi.
Diêm Hàn nhìn đến bóng lưng của Neil Ian, mày hơi nhíu nhưng cũng thuận theo cái kéo tay của Lam Từ.
Không nhất thiết phải phí lời với cậu ta ở đây, hoàng thất nếu không quản được cậu ta thì để anh quản vậy.
Muốn hủy hoại một Omega, cho dù là Omega đã có bạn đời... Cũng không có khó khăn gì.
Đám bạn học trong lớp tuy nghe không hiểu hết những gì Lam Từ nói nhưng để cho Lam Từ phản ứng gây gắt như vậy, Neil Ian cũng không nhận được đồng tình ai.
Lam Từ tuy được đám người gọi là học bá lạnh lùng nhưng trước giờ cậu chưa từng nặng lời với bất cứ bạn học nào, cậu cũng sẽ hướng dẫn bài tập cho bạn học nếu có khả năng, tuy họ không rõ tại sao từ đầu Lam Từ đã không cho Neil Ian sắc mặt đẹp nhưng cũng không ngại bạn học nhận định cậu là người thế nào.
Không ưa người ta thì không lý tới thôi, nói như vậy là Neil Ian đã làm chuyện có lỗi với Lam Từ nhưng cậu đã bỏ qua rồi, Neil Ian này rốt cuộc là bị làm sao.
" Nghe nói cậu sắp kết hôn, sao không chuyển đến học cùng Alpha nhà cậu đi, nếu đây làm phiền Alpha khác, cậu không sợ Alpha nhà mình về nhà nghe thấy mùi vị khác sẽ không vui sao?"
Ngô Thiên đi ngang qua Neil Ian, nhàn nhạt nói.
Neil Ian giống như đã thành tượng đá, đối với lời nói của hắn không chút phản ứng.
Ngô Thiên cũng không quản nữa, đi ăn trưa.
Bên kia Lam Từ đã kéo Diêm Hàn đến chỗ ăn quen thuộc của họ.
Diêm Hàn nhìn mặt cậu, cũng không thấy vẻ bực bội gì, chỉ là có chút lạnh lùng.
Chụt.
Lam Từ ngây ngốc nhìn người kia đang liếm môi sau khi đã trộn hôn mình một cái, mặt đỏ lên.
" Anh... Làm gì vậy?"
Cậu trừng mắt hỏi, đưa tay che miệng.
" Em lạnh lùng với tôi, tôi không quen lắm nên mới chữa bệnh cho em, cũng rất có hiệu quả, xem, em đã giống bình thường rồi này."
Diêm Hàn đưa tay nhéo hai bên má của cậu ra, lưu manh nói.
......................................................................
* ***Lại chơi event nhé.
77like cho một chương hoặc 300k like trên tổng số chương( Cái này tg sẽ để ý, đủ là có chương) -->>>> Cho chương tiếp theo.
Cùng nhau hoàn thành tác phẩm này nào***!!