Lục Tầm nghẹn đến tím tái mặt mày nhìn Diêm Hàn rồi lại nhìn Lam Từ đang rất vô tội ngồi kia.
" Tôi không đến đây xem ngài phát bệnh tim."
Diêm Hàn còn đâm một đao.
Lục Tầm nghẹn lại nghẹn cũng không thể làm gì khác ngoài việc phất tay, cho hạ nhân đứng sau mang hợp đồng hắn đã cầm trên tay nãy giờ đi lên, cung kính đưa cho Diêm Hàn, sau đó lùi về.
Diêm Hàn cầm hợp đồng, đọc hết một lượt, cảm thấy không có điều gì gian trá trong này nhưng vẫn đưa cho Diêm Phong đứng sau xem thử lại.
Đợi Diêm Phong cũng gật đầu thì anh mới đặt nó lên bàn trà bên cạnh, mở ra phần chữ ký.
" Em ký đi."
Diêm Hàn thấp giọng cùng Lam Từ nói.
Lam Từ nhìn anh, không ký liền mà lại đọc lại một lần, chắc ăn không phải giấy bán thân gì đó mới an tâm, nhưng rồi lại càng chấn kinh hơn.
Cậu không biểu lộ gì, cầm bút lên, ký vào phần người sở hữu.
" Cái nữa đâu?"
Diêm Hàn nhìn ông ta.
Bao nhiêu người chú mục vào mình, Lục Tầm dù muốn hoa ngôn xảo tiếu gì cũng phải làm cho xong việc này mới có thể tiếp tục nói chuyện.
Hạ nhân lại mang đến một bản khác, y hệt cái kia, đưa nó cho anh rồi nhận lấy cái mà Lam Từ vừa ký, mang đến cho Lục Tầm.
Sau đó đợi Lam Từ ký bản còn lại xong thì vụ này cũng kết thúc.
" Giờ thì nói đi."
Diêm Hàn đòi xong lợi ích rồi mới cho bọn họ hỏi.
" Cậu ta là ai, là gì của cậu?"
Mộc Tiêm giành trước lên tiếng.
Lời này thì ai cũng muốn biết nên im lặng lắng nghe.
" Bạn đời của tôi, Lam Từ."
Diêm Hàn thản nhiên đáp.
" Cậu ta là A..."
Lão đầu bên cạnh Mộc Tiêm tính nói gì thì ngập ngừng không nói hết, có vẻ đã hiểu vấn đề.
Diêm Hàn liếc mắt nhìn ông rồi quay đi.
Anh để ý Diêm Phong phía sau vừa nhún vai, nhìn lại mới thấy Diêm gia lão tổ đang nhìn hắn.
" Diêm lão."
Anh nhàn nhạt gọi.
Diêm lão bị điểm danh cũng nhìn anh.
" Ngài có gì muốn hỏi có thể hỏi tôi, anh ta cũng không biết làm sao mà trả lời ngài, nếu không có ai hỏi nữa thì tôi về."
Diêm Hàn trực tiếp nói.
" Tại sao cậu lại mang nhẫn truyền thừa đưa cho cậu ta?"
Diêm lão hỏi.
" Em ấy là tôi, tôi là em ấy, ai đeo cũng như nhau."
Diêm Hàn nói như đúng rồi.
" Nhẫn không phải là để đeo sao, tôi thấy nó chẳng có tác dụng gì cả, lấy ra làm vật đính ước của tôi với em ấy còn có ích hơn, hơn nữa..."
Anh nói rồi lại ngừng, đưa mắt nhìn bọn họ.
" Tôi cứ nghĩ đám các người sẽ nhìn nó mà hiểu ý tôi... Nhưng mà có vẻ không, nếu không tôi cũng không dễ dàng lấy 5% cổ phần kia làm tiền ăn lẩu cho em ấy được."
Diêm Hàn cười mỉa mai.
Lam Từ mém phun, mẹ anh, anh muốn tui ăn lẩu đến chết sao.
" Cậu xác định rồi?"
Mộc Tiêm nhìn anh, khuôn mặt già nua nhưng vẫn có thể nhìn ra bà rất đẹp.
" Nếu không ai hỏi nữa thì tôi mang em ấy đi ăn lẩu, nơi này quá xa, đi đường quá mệt mỏi."
Diêm Hàn chốt lại vấn đề, nắm tay Lam Từ kéo cậu dậy, muốn đi.
" Khoan đã!"
Diêm lão ngăn anh lại.
Diêm Hàn nhàn nhạt nhìn ông.
" Gần học viện có một căn nhà, hai năm nữa tốt nghiệp nếu không muốn ở trong học viện thì đến đây đi."
Diêm lão nhận từ tay hạ nhân phía sau một cái túi giấy, đưa cho Lam Từ.
Đám người bị ông giành trước thì có chút bất mãn.
Lam Từ nhìn ông, có chút không dám nhận.
" Cảm ơn ngài."
Diêm Hàn nhận thay cậu.
" Có người giành đưa nhà, vậy lão đưa xe."
Lão đầu bên cạnh Mộc Tiêm cũng đứng lên, lại một cái túi giấy giống vậy, đặc biệt bảo vệ môi trường.
Sau đó...
Đến khi Lam Từ bước chân ra khỏi đại trạch Đế gia, trong ngực đã ôm một đống túi giấy.
" Này là phát tài muộn nhỉ, năm mới đã qua lâu rồi."
Diêm Phong vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn ra phía sau, nói đùa.
" Mấy cái này..."
Lam Từ có chút phỏng tay mà hỏi.
" Em cứ giữ lấy, bất động sản thì em cứ giao cho Diêm Phong bảo quản, cho thuê lấy lời hàng tháng, xe em không chạy cũng giao cho hắn, mấy thứ còn lại đều là thứ tốt, em mang về phòng mà trưng."
Diêm Hàn dựa vào lưng ghế mà thản nhiên nói.
" Hợp đồng kia tôi sẽ giúp cậu xử lý, sau này mỗi quý đều sẽ có tiền vào tài khoản, cậu cứ xem là được, nếu mà không thấy thì nói với Diêm Hàn."
Diêm Phong buồn cười nói, nói sao thì vẻ mặt của Lục lão cũng rất tiếu lâm.
" Em đừng thấy bọn họ như vậy mà cho rằng sẽ không có chuyện nữa, đi đâu cũng phải cẩn thận."
Diêm Hàn dặn dò.
" Tôi còn sợ nữa đêm bị ám sát ấy chứ."
Lam Từ méo méo nói.
" Ít nhất là tạm thời sẽ không sao."
Diêm Hàn nhắm mắt dưỡng thần.
" Nói vậy, giờ chúng ta đi ăn lẩu?"
Lam Từ mắt sáng lên nhìn anh hỏi.
" Ha ha ha, Lam Từ, tôi hơi có khâm phục cậu đó, được thôi, giờ cậu là người có tiền rồi, chúng ta phải đi ăn chúc mừng chứ."
Diêm Phong cười ha ha.
" Vậy đi thôi."
Lam Từ gật đầu đồng ý.
Diêm Hàn sủng nịnh nắm tay cậu.
Anh biết cậu không có bình tĩnh như vẻ bề ngoài, chỉ là đã quen kiên cường nên mới có vẻ thản nhiên như vậy.
Nhưng không sao, tôi sẽ bảo vệ kiên cường này cho em.
...
Những ngày sau khi trở về từ Đế gia đại trạch thì guồng quay của cuộc sống thời cao trung lại tiếp tục như thường, giống như đến đại trạch Đế gia chỉ là một giấc mơ của Lam Từ.
Nhưng khi mở cửa phòng mình ra, nhìn thấy trên bàn học là rất nhiều những món cổ vật quý hiếm khó tìm thì Lam Từ mới rõ ràng tất cả đều là sự thật.
Sau đó Diêm Phong đã giải quyết hợp đồng kia cho cậu, Lam Từ chỉ việc ngồi im lãnh tiền.
" Này Lam Từ!"
Ngô Thiên cảm thấy Lam Từ sau khi quen biết Diêm Hàn thì đặc biệt thích nằm lười trên bàn, bộ bọn họ mỗi ngày đều lăn giường đến mệt mỏi hay gì?
Lam Từ bị ánh mắt của hắn nhìn đến gai cả người, đưa tay chụp lên vai hắn.
" Úi úi, đại ca, em chỉ hỏi anh sắp nghỉ đông rồi, anh có muốn làm gì không?"
Ngô Thiên vội vàng nói, vai bị đè đến là khó chịu.
" Cậu nên quan tâm thi cử trước khi nghỉ đông vẫn là hơn."
Lam Từ có chút khó hiểu được mạch não của hắn.
" Thi cử thì vẫn phải thi đấy thôi, nghỉ làm chi cho mệt, giờ nghĩ việc nghỉ đông làm gì vui vui không phải thi cử càng có động lực hơn sao?"
Ngô Thiên đúng lý hợp tình nói.
" Không phải năm trước lớp tổ chức liên hoan sao, cậu cứ thế mà đi đi."
Lam Từ vẫn còn nhớ dù cậu không có đi liên hoan lần đó.
" Thật ra lần này lớp tổ chức đi trượt tuyết, cậu có muốn đi không?"
Ngô Thiên nói lên ý đồ lần này.
" Đế đô có tuyết à?"
Lam Từ khó hiểu hỏi.
Đế đô của đế quốc Ian nằm ở phía nam của đất nước, quanh năm đều nóng đến doạ người, thời điểm lạnh nhất cũng chỉ se se lạnh mà thôi, lấy đâu ra tuyết.
" Cậu chỉ biết bên trong đế đô, cậu không biết hướng mắt ra ngoài đế đô à?"
Ngô Thiên liếc trắng mắt nhìn cậu.
Bên ngoài đế đố?
Đế quốc Ian rộng lớn khôn cùng, Lam Từ nhớ nơi cậu sinh ra là một làng chài, sóng biển vỗ suốt ngày, nói vậy dù đã lâu cậu có thể nhớ không rõ nơi đó nhưng lại khắc sâu tiếng sóng biển kia.
Có biển thì sao có thể không có nơi có tuyết, phía bắc của đế quốc, cách đế đô nữa ngày bay có một ngọn núi tuyết rất lớn, nghe nói mấy năm trước đã được hoàng gia Ian quy hoạch một khu trượt tuyết lớn nhất đế quốc.