Diêm Hàn cũng không hỏi sao cậu biết, khó được lần đầu cùng câu trốn học, anh ngả người nằm lên đùi cậu.
" Này!"
Lam Từ không kịp phản ứng bị anh đắc thủ.
" Em biết tôi mệt mà, cho tôi mượn nằm chút đi."
Diêm Hàn cong mắt nhìn cậu, vùi đầu vào bụng cậu hít một cái, giống như có thể hít được mùi Romantic hương dạ lan ngọt ngào vậy.
Lúc ở trong lớp anh không cần ngẩng đầu mà có thể biết chính xác người tới là cậu bởi vì trong người cậu có mùi của anh, người khác ngửi không ra nhưng anh thì có thể.
" Cũng không có mùi gì, anh ngửi cái gì vậy?"
Lam Từ rất là thắc mắc đưa tay lên ngửi thử, không có mùi mà.
" Sao lại không có, có mùi của em, còn mùi của tôi hoà lẫn ở bên trong, thơm lắm."
Diêm Hàn ôm eo cậu lại hít mấy hơi.
" Biến thái..."
Lam Từ đỏ mặt không nhìn anh nữa, đưa mắt nhìn giàn mướp trước mặt.
" Trong trường có một nơi như này sao?"
Cậu học ở đây hơn một năm, thật ra có nhiều nơi đều chưa đi tới, không biết cũng không có gì lạ.
" Tôi cũng không biết, tôi so với em lại vào muộn một năm, vào rồi đều là suốt ngày đi tìm em, làm sao mà biết được, tôi cứ nhằm nơi không người, cách xa giảng đường mà chạy, vậy mà lại chạy tới một nơi như này, thích hợp để hẹn hò."
Diêm Hàn nói đến cuối còn nắm tay cậu nhéo nhéo.
" Ai... Ai hẹn hò với anh..."
Lam Từ muốn giật tay ra nhưng nào có được, cũng chẳng biết sức lực anh nhiều cỡ nào, đánh thì không đau cũng chẳng ngứa.
" Là tôi vụng trộm với em."
Anh hôn hôn tay cậu, tay của Lam Từ cũng không nhỏ nhưng ngón tay lại thon gầy, nắm trong tay anh lại có vẻ nhỏ hơn.
Lam Từ nói không lại anh, đành phải im miệng.
" Tại sao giáo viên lại đến vào giờ tự học?"
Lam Từ bật thốt lên một câu, cũng nhớ ra bản thân cũng trốn học.
" Có lẽ là thông báo điểm thi."
Diêm Hàn không sao cả nói.
" Điểm thi... Anh đến phòng giáo vụ là vì việc này?"
Lam Từ linh quang chợt loé hỏi.
Mỗi lần cậu nói thì bụng đều nhấp nhô, đặc biệt có cảm giác tồn tại, Diêm Hàn muốn đưa tay mò vào áo cậu lại bị cậu lanh tay lẹ mắt nắm lấy, trừng anh.
Diêm Hàn bị nắm tay cũng không tiếc nuối vì làm chuyện xấu không được.
" Ừm, hỏi tôi chút chuyện thôi."
Anh lồng mấy ngón tay của mình vào tay cậu, nắm chặt rồi nói.
Nhiệt độ ấm nóng trong tay khiến Lam Từ có chút ngại ngùng nhưng cậu vẫn rất tò mò chuyện anh lên phòng giáo vụ.
" Anh thi không được?"
Lam Từ vừa hỏi đã thấy anh bật dậy, quay mặt nhìn cậu.
" Làm... Làm sao vậy?"
Cậu bị anh nhìn đến run rẩy, chẳng lẽ cậu đụng trúng tự ái của anh?
Lam Từ đúng là đụng trúng, nhưng không phải vì chuyện cậu nói.
Ngay lúc cậu muốn chữa cháy thì bản thân đã bị anh đè ra đất hôn ngấu nghiến.
Lam Từ hai lần bị đè ra nổi giận đấm đá anh nhưng cả người nhanh chóng bị giam cầm, giống như cái lần cậu tới kỳ mẫn cảm bị anh dùng lực khoá chặt toàn thân, không thể nhúc nhích mặc người đòi hỏi.
Diêm Hàn còn lưu manh thả ra mùi Romantic của mình để dụ dỗ Lam Từ trầm mê.
" Ha... Đừng..."
Lam Từ mềm nhũn cả người, muốn ngăn lại anh nhưng miệng nhanh chóng bị chiếm đoạt, chỉ có thể phát ra từng đơn âm ngọt nị.
" Tôi cho em biết tôi có được hay không?"
Diêm Hàn vừa nói vừa cởi áo cậu.
Lam Từ đơ.
Cậu... Cậu cũng không nói anh không được mà...
Đầu óc Lam Từ hồ hồ chỉ nghĩ được như vậy, tới lúc hoàn hồn thì khoả trân châu đã bị bắt giam, cậu nhỏ cũng bị anh nắm trong tay.
" Ưm... Không được... Diêm Hàn..."
Lam Từ bối rối muốn đẩy đầu anh ra, hậu quả chính là người kia không chịu nhả đầu ngực của cậu ra, một cái đẩy này khiến cậu nhũn người.
" Em lại nói tôi không được."
Diêm Hàn tăng nhanh tốc độ tay, tuột lộng cậu nhỏ kích cỡ cũng không bé lại thon dài đáng yêu.
" Anh... A... Khốn nạn..."
Lam Từ giận mà không thể làm gì, mở miệng chữi.
" Em chữi đi, tôi thích nghe em chữi."
Cảm thấy cậu nhỏ có xu hướng bùng nổ, Diêm Hàn tuột lộng nhanh hơn, tay thì xoa nắn hạt đậu, miệng không buông tha cho cái miệng nhỏ đang mắng chữi.
" Ưm... A... Ha..."
Lam Từ bắn đầy tay anh, tay nắm áo anh thở gấp.
Diêm Hàn nhân cơ hội lột hẳn quần cậu, kéo cậu lên ngồi trên người mình.
Lam Từ bị xoay chuyển choáng váng đầu óc, đến khi cái mông mát lạnh bị một tồn tại không thể làm ngơ đỉnh nhẹ lấy mới hoàn hồn, chống vai anh rướn người lên muốn tránh thoát nó.
" Đừng... Diêm Hàn, sẽ có người tới... A..."
Cự long giống như quen thuộc nơi kia, chỉ cần đỉnh nhẹ lên đã chui vào một nữa, nơi ấy cũng mềm mại khi Lam Từ cao trào, còn có chút ướt át.
Diêm Hàn nắm eo cậu đè xuống, cự long đã bị nuốt lấy hoàn toàn.
" Ứm..."
Lam Từ mắt trợn trắng cong người ngã vào vai anh, miệng há hốc ra, nói không nên lời.
" Sẽ không có ai, tôi sẽ không để ai nhìn thấy bộ dạng em lúc này, mê người như vậy, chỉ có tôi được quyền thấy."
Nói rồi anh nắm hông cậu thúc lên.
" A... Ha... Chậm... Chậm... A... Hàn..."
Lam Từ chịu không nổi cắn cổ anh rên rỉ, cự long bị tiếng gọi trong lúc động tình của cậu có xu hướng lại phồng lên.
" Em gọi lại đi, gọi tên tôi, tôi sẽ chậm."
Diêm Hàn thả chậm động tác, dụ dỗ cậu.
" Ưm... Gọi... Gì... Hàn?"
Lam Từ dù được anh thả chậm tốc độ nhưng mỗi lần anh ra vào đều mài vào chỗ mẫn cảm trên vách thịt của cậu, cảm giác còn mất hồn hơn.
" Đúng rồi, Hàn, gọi nữa đi, tôi chỉ làm một lần rồi tha cho em."
Diêm Hàn đôi mắt ở nơi cậu không thấy loé lên ánh sáng kỳ lạ khó hiểu, hông vẫn đỉnh nhẹ vào vách thịt trơn mềm.
" Ha... Hàn... Hàn... A... Khốn nạn anh..."
Lam Từ ở bên tai anh kêu vài tiếng dính nị, đổi lại là từng cái đỉnh hông vừa sâu lại vừa nhanh, làm cậu buột miệng mắng.
" Em mắng tôi cũng làm tôi hưng phấn như vậy, em không thấy sao, bảo bối, bên trong em ướt nhẹp, lầy lội, sâu bên trong còn có một cái gì đó muốn hút lấy tôi, muốn kéo tôi vào, em xem, lại kéo, tôi có nên vào không?"
Diêm Hàn hai mắt loé sáng đến lợi hại, càng đỉnh càng sâu, càng thêm cuồng dã, lời nói ra cũng khiến vách thịt đang ôm lấy anh xoắn chặt, thật chặt, thật mất hồn.
Lam Từ dù không biết anh đụng tới cái gì nhưng bản năng nói cho cậu biết nơi đó không thể cho anh vào, nhất là tại lúc cậu chưa biết hậu quả khi để anh vào, mà quan trọng là mỗi lần anh chạm vào đó cậu lại thấy vừa đau vừa sướng đến khó nhịn.
Cảm giác này rất không xong.
" Không a... Đừng... Hức... Đau..."
Thật sự rất đau, còn rất kích thích cậu phun đầy áo anh.
" Thật không cho tôi vào?"
Có chút ám trầm trong mắt sói.
" Hu... Đau mà... "
Lam Từ nhạy cảm phát hiện anh có chút lạ, cậu sợ mà khóc lên, vách thịt cũng xoắn rồi thả, giống như làm nũng.
Diêm Hàn nghe cậu khóc lại có chút muốn mạnh mẽ làm cậu, nhưng lý trí vẫn bị kéo về.
" Khóc cái gì, tôi đã vào đâu."
Anh ôm mặt cậu hôn lên, gặm cắn, giống như phát tiết bất mãn.
Lam Từ có chút sợ, ôm cổ anh lấy lòng theo bản năng, môi sẽ thè ra liếm nhẹ môi anh, đụng tới răng nanh của anh lại rụt về.
Diêm Hàn bắt lấy nó, kéo ra, cắn nuốt, bên dưới cũng không quên thúc hông.
Anh không còn đỉnh vào đó nữa, nhưng vẫn nghiền ép điểm mẫn cảm của cậu.
" Ha... Ha..."
Diêm Hàn bắn khi Lam Từ đã gục trên vai anh thở hổn hển, cự long bên trong vẫn còn giật giật liên tục chưa có lấy ra.