Không khí ngoài trời đã dần lạnh hơn, Hạ Vũ ngồi trong lớp học thầm mong tuyết rơi. Nếu có tuyết rơi bọn họ có thể được nghỉ học, thoải mái lười biếng cả ngày, còn có thể nghịch tuyết. Là một người học sinh, Hạ Vũ cũng có những mong ước đơn thuần như mọi bạn học khác.
Cậu lơ đãng suy nghĩ, chống cằm nhìn sách qua mắt thầy giáo nhưng đầu óc đã bay đến nơi nào. Một lúc sau, bạn học nam mặt mũi tràn đầy phấn khích quay xuống nói "Hạ Vũ, Hạ Vũ, tôi nói với cậu một tin tức tốt."
Hạ Vũ có chút khó hiểu nhìn cậu ta, "Làm sao?"
"Chính là buổi tiếc mừng Tết đến của năm nay đó." Bạn học cười đắc ý "Tôi định đề cử cậu phối hợp với bạn học Yến ở lớp 3 đó. Cậu không nghe thầy nói gì mà đúng không? Tham gia đi, tiết mục không khó đâu, tôi nói với cậu, bạn học Yến chính là thích cậu, nếu hai người các cậu mỗi ngày đều cùng nhau luyện tập, chậc chậc.." Càng nói càng hưng phấn, càng không có điểm dừng.
Vẻ mặt Hạ Vũ trong nháy mắt hiện lên vẻ mất tự nhiên, phản ứng đầu tiên là quay qua xem có ai nhìn bọn họ không, "Ai bảo cậu đề cử, não cậu bị úng nước à!" Để Nguyệt Dực nghe thấy, tên ngu ngốc này sẽ bị phanh thây.
Sau khi nói xong, cậu ta ngẩn cả người, "Sao...sao vậy?"
Hạ Vũ đang muốn mắng cậu ta thì bỗng cả lớp ồn ào, có cả tiếng cười, tiếng thét chói tai của mấy bạn nữ. Cậu ngẩng đầu.
"Nhân tiện có đàn anh ở đây, có thể giúp thầy triển khai hoạt động sắp tới được không? Mấy bạn học chỉ thích nghe đàn anh nói, đã chán nghe ông thầy suốt ngày lải nhải này rồi." Thầy giáo nhận lấy tập tài liệu anh đưa cho, vỗ vai nói.
Các bạn học đồng thời hưởng ứng.
Đâu phải lúc nào cũng được nghe đàn anh lạnh lùng đẹp trai nói chuyện, hơn nữa, đàn anh hình như đối với lớp hơi thiên vị, cần lưu giữ mối quan hệ. Lớp trưởng nâng kính gật gù.
Tuy đàn anh là người đã có chủ, nhưng hưởng chút hào quang, ngắm chút sắc đẹp cũng đủ ngây ngất, thỏa mãn lòng người.
Nguyệt Dực vốn chỉ giúp cô giáo đưa tài liệu, vì là lớp của Hạ Vũ nên anh mới nhận. Đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Hạ Vũ gần cửa sổ, mỉm cười "Vâng."
Thầy giáo giao lại lớp cho anh, dặn dò vài điều, sau đó đi ra ngoài.
Dù đây không phải là lần đầu Nguyệt Dực đứng trên bục, nhưng khí chất lẫn phong thái đều rất chững chạc. Đưa mắt nhìn quanh lớp một lượt, giọng anh khàn khàn "Có gì không hiểu hỏi anh."
Một bạn học mạnh dạn giơ tay phát biểu "Đàn anh có tham gia biểu diễn không ạ?"
"Anh sẽ cân nhắc."
"Đàn anh bớt đẹp trai lại giùm em được không? Em không tập trung học tập được."
"Đàn anh có hứng thú tham gia clb văn nghệ của tụi em không?"
Đàn anh đàn anh.... Nguyệt Dực nhức đầu, "Nghiêm túc lại." Các bạn học nhìn nét mặt anh quá bình tĩnh, đôi mắt lạnh lẽo lướt qua từng người bọn họ, sống lưng lạnh toát, an ổn ngồi ngăn ngắn, im lặng chờ đợi nghe lệnh.
Nguyệt Dực không cảm xúc nói qua loa về buổi tiệc, sau đó cho lớp nghỉ.
Hạ Vũ thu dọn đồ đạc, khoác cặp chạy đến cạnh anh "Chồng của em hôm nay cũng rất ngầu nha."
Nguyệt Dực giọng nói nặng nề, kéo câu đi nhanh. Hạ Vũ choáng váng không biết anh muốn dẫn cậu đi đâu. Mãi cho đến khi phát hiện đây là con đường trở về kí túc xá mới hết thắc mắc.
Nguyệt Dực để cậu nằm trên giường, đè lên. Cặp sách của hai người đã sớm bị ném xuống sàn, cửa khóa từ trong.
Nguyệt Dực với giọng nói khàn khàn mang theo xúc động và dục vong khó kìm nén, dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm Hạ Vũ "Gọi thêm lần nữa đi. Anh muốn nghe."
"Gì cơ?" Bùm một cái, mặt Hạ Vũ đỏ bừng, mìm môi, do dự một lúc mới mở miệng "Chồng..."
Nguyệt Dực ừ một tiếng, trong mắt là ngọn lửa càng lúc càng cháy bỏng, "Chồng muốn hôn em, có được không?"
Anh dùng âm điệu dịu dàng nhất để chờ Hạ Vũ gật đầu.
Bị anh nhìn như vậy, nửa câu Hạ Vũ cũng không thể nói ra, chuyện này...loại chuyện thế này sao có thể hỏi? Không phải bình thường anh đều đè em ra hôn sao?
Cậu yên lặng oán thầm, nhưng lại không thể kìm nén được trái tim của mình. Có hôn bao nhiêu lần đi nữa, chỉ cần người hôn cậu là Nguyệt Dực, cậu vẫn sẽ căng thẳng hồi hộp mà chờ mong. Vành tai của cậu ửng hồng, hít sâu một hơi, hôn chụt lên môi Nguyệt Dực một cái.
Anh cười trầm thấp, lưỡi lướt qua bờ môi của cậu, sau đó luồn vào khoang miệng, không ngừng quấn lấy, liếm mút. Trong căn phòng vang lên tiếng chùn chụt nước bọt dâm mỹ.
Nguyệt Dực theo bản năng ôm chặt lấy cậu, hận không thể biến cậu thành máu thịt của mình.
Môi hôn quấn quýt si mê. Mãi cho đến khi Hạ Vũ khó thở, đỏ mặt đẩy Nguyệt Dực ra, thở hổn hển.
"Hạ Vũ, đừng quá thân thiết với người khác. Vừa rồi, anh rất muốn bóp cổ thằng nhóc ngồi trên em, ném ra ngoài." Lúc nói những lời này, khóe miệng Nguyệt Dực nở một nụ cười nhạt, thản nhiên như nói chuyện của người khác.
"Anh là kẻ điên. Anh không chắc mình có thể khống chế được." Nhìn vào mắt Hạ Vũ, anh có chút sợ hãi, anh không hi vọng Hạ Vũ sẽ xa cách anh, sợ hãi anh. Nhưng anh muốn Hạ Vũ đón nhận toàn bộ con người anh, muốn cả hai dung hợp thành một.
"Nếu có ai đó dám đi với em hay có người thích em, anh nhất định sẽ giết hắn." Nguyệt Dực sợ có một ngày cậu nhìn thấy bộ mặt ác độc của anh, cho nên ngay lúc này, anh dùng cách nhẹ nhàng nhất, xé nát lớp da, lộ ra sự xấu xa tăm tối trong tâm hồn.
Hạ Vũ im lặng không nói gì càng khiến cho trái tim Nguyệt Dực từng chút từng chút chìm xuống, con ngươi đen nhánh càng tối lại. Anh giơ tay vén tóc của Hạ Vũ "Sợ anh rồi?"
"Không sợ, anh không phải người điên, anh là người em yêu. Em không hối hận, anh cũng không được hối hận." Nắm lấy bàn tay của anh véo nhẹ như trừng phạt, nói liên tiếp mấy câu đã khiến tim cậu không chịu nổi.
Yết hầu anh nhấp nhô mấy lần, nâng cằm cậu lên, "Anh vui lắm, sau này không ai có thể cướp em khỏi anh."
Nguyệt Dực cúi đầu, tham lam hôn mấy cái lên cổ cậu. Từ giờ có thể quang minh chính đại độc chiếm Hạ Vũ. Anh rất vui vẻ.