– Tiểu Hầu gia! – Bên ngoài vòng chiến vang lên hai tiếng kinh hô, hai gã hộ vệ theo hầu Dương Khiêm rốt cuộc cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra trong vòng chiến. Hai người bọn họ thực không ngờ, lấy tu vi của thiếu gia, cư nhiên không đỡ quá ba chiêu của Phương Vân. Phải biết rằng, vào nửa tháng trước khi Dương Khiêm đánh đá Phương Vân, hai người bọn họ cũng được tận mắt nhìn thấy.
Hô!
Hai cổ kình phong ập vào mặt, trong vòng chiến xuất hiện thêm hai gã hộ vệ khí tức cường đại. Hai người chân không chạm đất, nhẹ nhàng tung nhảy, giống như chim yến bay tới chổ Phương Vân.
– Bọn ngươi thật to gan, bộ không sợ bị lưu đày hai vạn dặm, sung quân Phệ Đà Châu làm khổ sai hay sao? – Nhìn thấy hai gã hộ vệ như hung thần ác sát vọt tới, Phương Vân bình tĩnh đứng yên, hai mắt giận giữ mở to, mở miệng khiển trách một trận.
Kiếp trước Phương Vân đọc thuộc nho thư, đối với nho gia văn lễ (*) có thành tựu rất cao, rất được một số vị đại nho có quyền cao chức trọng trong triều đình thưởng thức. Nho gia tu chân, chú ý bồi dưỡng Hạo nhiên chính khí (**). Phương Vân từng trải qua một thời gian dài nghiên cứu nho học, trên người tất nhiên cũng sẽ có loại khí tức này.
(*) Văn (文) ở đây là văn chương, văn hóa. Còn lễ (礼) là lễ nghi, phép tắt, cách đối nhân xử thế. Nói gọn là: văn hóa lễ nghi nho gia (儒家文礼 – nho gia văn lễ).
(**) Hạo nhiên chính khí (浩然正气) được người xưa thường dùng để chỉ người tính tình cương trực, không sợ cường quyền, và không phải là kẻ có lòng dạ tiểu nhân.
Lúc “sống ở kiếp trước”, võ lực của hắn tầm thường, cho tới ngày nay, võ đạo có được một chút thành tựu, hiểu được quyền ý, khí thế tự nhiên khác biệt. Một tiếng khiển trách này, khiến cho hai gã hộ vệ cảm thấy như người trước mặt chính là một vị cố mệnh đại thần trong triều, nét mặt nghiêm nghị trách cứ bọn họ, muốn đày bọn họ tới Phệ Đà Châu xa xôi hẻo lánh để sung quân.
Giống như người đi trong ngày nóng hừng hực bị nước đá dội xuống, hai gã hộ vệ thần sắc đông lại, ngay cả tiến tới cũng không dám.
Triều đình Đại Chu luật pháp sâm nghiêm, dưới sự thao túng của văn thần nho gia, mỗi một lễ nghi phép tắt đều đi sâu vào lòng người. Triều đình Đại Chu thứ bậc sâm nghiêm, kẻ Vương hầu thế tử (*) như Phương Vân, tuyệt đối không phải hạng người không mang tước vị trên mình, không có bối cảnh hộ thuẫn như hai người bọn họ trêu vào. Triều đình Đại Chu đối với bính lính phạm phải tội này, cho tới hôm nay đều là phế bỏ tu vi, sung quân tới Phệ Đà Châu xa xôi làm khổ sai.
Phệ Đà Châu cách xa thân châu hạo thổ, vừa thiếu thốn lại vừa cằn cỗi, trong chu vi ba ngàn dặm đều là một vùng hoang vu. Triều đình Đại Chu vẫn thường lưu đày phạm nhân tới nơi này. Một khi bị sung quân tới nơi đó, trên cơ bản thì vĩnh viễn sẽ không có cơ hội trở về trung thổ.
Một câu nói làm kinh sợ hai gã hộ vệ Hầu phủ, Phương Vân khom người nhặt hạt châu mà Dương Khiêm làm rơi. Chỉ liếc mắt một cái, hai mắt của hắn liền sáng ngời.
– Nhân Cấp Châu! – Dù sao cũng xuất thân từ Hầu phủ, kiến thức cũng không kém hơn bao nhiêu. Nhìn thấy anh nhi đang say ngủ ở giữa hạt châu, Phương Vân liền nhận ra được loại bảo bối này.
– Nếu có bảo vật này, ta tu luyện một ngày liền bằng với người thường tu luyện sáu ngày, tương đương với hai mươi bốn ngày của người thường! ! – Trong lòng Phương Vân khiếp sợ không thôi, võ đạo nhất đồ không có đường tắt là chuyện hiển nhiên. Cho dù Phương Vân sở hữu trí nhớ một nghiếp, nhưng muốn tinh tiến trên võ đạo, đều phải dựa vào ngày đêm tu luyện. Nhưng có loại bảo vật như Nhân Cấp Châu thì hoàn toàn khác.
Mang theo Nhân Cấp Châu trên người, Phương Vân thấy được trong một khoảng thời gian ngắn nhất định sẽ tiến một bước xa trong võ đạo.
– Không ngờ Dương Khiêm, một kẻ Bàng chi (*) thế tử, trên người lại có loại bảo bối như Nhân Cấp Châu! – Trong lòng Phương Vân rất nhanh đã đưa ra quyết định, hạt châu này, hắn không thể không lấy.
(*) tiện đây giải thích luôn. Có lẽ các bạn vẫn thường nghe câu “tam thê, tứ thiếp” rồi nhỉ? Tam thê ở đây là: một chính thê cùng hai bình thê. Con do chính thê sinh ra được gọi là mạch chính, còn con của bình thê, thị thiếp, nô tì đều là mạch phụ, phân chi…
– Phương Vân, ngươi rốt cuộc tu luyện loại yêu thuật gì, ma công gì! ! Ta có Nhân Cấp Châu, tu luyện một ngày tương đương với người thường tu luyện năm sáu ngày, như thế nào lại thua bởi ngươi! – Bên kia, Dương Khiêm được hai gã hộ vệ giúp đỡ, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Hắn bất chấp đi cầm máu, thần tình kinh hãi hướng về phía Phương Vân mà kêu to.
Loại bảo vật như Nhân Cấp Châu, cho dù là Quý tộc hầu trải qua nhiều đời tích lũy như Bình Đỉnh Hầu, cả quý phủ bất quá cũng chỉ có vài viên. Loại Hầu tước chỉ vừa mới được tấn phong như Tứ Phương hầu, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới. Dương Khiêm nào ngờ, Phương Vân chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã biểu hiện ra tu vi cường đại như vậy.
Dương Khiêm tuy có được loại chí bảo như Nhân Cấp Châu, nhưng lúc hắn nằm trên chăn ấm nệm êm mà ngủ say, nào biết rằng Phương Vân giữa đêm khuya lạnh lẽo khắc khổ tu luyện. Không nhắc tới chuyện có khắc khổ hay không, ở kiếp này Phương Vân sống lại tự nhiên đối với võ đạo sinh ra hứng thú, Hoa Dương phu nhân không biết tốn hết bao nhiêu tâm tư, để cho vô số hộ vệ hoặc cố ý, hoặc vô tình luận bàn, chiến đấu ở trước mặt Phương Vân.
Có được hơn mười năm tri thức, đã đủ khiến Phương Vân bỏ Dương Khiêm lại phía sau thật xa. Ở phương diện hiểu biết về chiến đấu, cấp bậc của hai người bọn họ cách nhau rất xa!
– Dương Khiêm, nhớ rõ đánh cuộc của chúng ta không? Ta bây giờ đã có quyết định… – Phương Vân chìa hai ngón tay ra, kẹp lấy Nhân Cấp Châu, hơi xoay tròn:
– Ta muốn thứ này, ta muốn lấy Nhân Cấp Châu của ngươi!
Tiếng nói như đóng đinh chặt sắt, không cho thương lượng.
Dương Khiêm sửng sốt, bỗng nhiên giãy giụa trong lòng ngực của hai gã hộ vệ:
– Không được, hạt châu này tuyệt đối không thể đưa cho ngươi!
– Ngươi muốn nuốt lời sao? – Phương Vân gập hai ngón tay lại, thu Nhân Cấp Châu vào trong áo, lạnh lùng nói.
Dương Khiêm đang lao ra dừng cước bộ lại, lắc lắc đầu:
– Không, đổi điều kiện khác đi, về sau chúng ta gặp được ngươi sẽ nhượng bộ ba bước. Hạt châu này ngươi trả lại cho ta!
– Bây giờ các ngươi không có tư cách nói điều kiện… – Phương Vân lấy một loại ánh mắt cao cao tại thượng nhìn bọn họ, hắn chính là muốn dùng phương pháp này để hung hăng chà đạp hắn. Ở kiếp trước, Phương Vân chán ghét võ đạo tới mức độ như vậy, cũng là vì nửa tháng trước bọn họ đánh cho hắn một trận đòn hiểm.
Phương Vân bằng vào sự khắc khổ cùng cố gắng của chính mình, mới đạt được sức mạnh như hiện nay, tự nhiên sẽ không khách khí với bọn họ nữa.
– Không… – Tiếng nói của Dương Khiêm ngừng lại, trong mắt hiện lên vẻ đăm chiêu, đột nhiên chỉ tay vào Phương Vân, hét lớn:
– Ta biết rồi, ngươi nhất định là câu kết với yêu đạo ngoại bang, tu luyện võ công của bọn họ. Nếu không phải vậy, Mãng ngưu quyền tuyệt đối không thể nào thắng được Mãnh hổ quyền của ta.
Bên ngoài triều đình Đại Chu có rất nhiều môn phái, tu luyện nhiều loại võ đạo. Có không ít môn phái thời gian tồn tại còn lâu hơn triều đình Đại Chu rất nhiều. Truyền thừa võ đạo, lại có thể ngược dòng tới thượng cổ, viễn cổ, ngay cả triều đình Đại Chu võ đạo cường thịnh cũng không áp chế được bọn họ. Bọn họ tự xưng mình là Đạo môn, Ma môn.
Nhưng mặc kệ là Đạo môn, hay là Ma môn, triều đình Đại Chu đều xem tất cả là yêu đạo! Một khi tu luyện, mặc kệ là triều đình hay là quân đội, mãi không tuyển dụng!
– Đặng Mậu, Hà Nghi, lên cho ta! Đoạt lại Nhân Cấp Châu, dù đánh hắn bị thường, thì có mẫu thân của ta đứng ra chịu trách nhiệm. Giết chết hắn, có Bình Đỉnh hầu phủ chúng ta chịu trách nhiệm, không cần phải sợ! Người nầy cấu kết với tà đạo, chiếu theo pháp lệnh Đại Chu, dù có giết chết cũng không mang tội! – Dương Khiêm nghiến răng nói.
– Dạ!
Đặng Mậu, Hà Nghi lên tiếng, vô cùng hưng phấn. Có được mệnh lệnh của Dương Khiêm, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng đều có hắn chịu trách nhiệm. Dù sao ở gần đây cũng có nhiều người, cho dù có bị khởi tội, đến lúc đó cũng có thể rũ bỏ sạch sẽ.
– Ta thật muốn xem, trong các ngươi ai dám động thụ! – Một tiếng nói uy nghiêm truyền tới, đám người tách ra, Nghiêm Luân ngạo nghễ đứng thẳng, nhấc chân tiến tới.
– Tiểu Hầu gia! – Nhìn thấy người tới, thần sắc của hai gã hộ vệ trở nên sợ hãi. Thân phận của Nghiêm Luân cố nhiên đặc biệt, nhưng khiến cho người ta càng thêm kính sợ, chính là hai đấm tay của y.
Một thân võ đạo của Nghiêm Luân từ sớm đã bước vào Cương Khí Cảnh. Hơn nữa xuất thân từ gia đình có tiếng là bác học uyên thâm, hai gã hộ vệ này quả thực không phải là đối thủ của hắn.
– Thế tử! – Nhìn thấy Nghiêm Luân, Dương Khiêm biến sắc. Hai người mới thực sự là khác biệt giữa “Bình dân” cùng “Quý tộc”.
Hai người, một là con của bàng chi, một là con của dòng chính. Thân phận của Nghiêm Luân gần như bằng với trưởng tử Bình Đỉnh hầu, về sau có thể kế thừa tước vị Vương hầu. Văn Khúc hầu thân phận cực kì đặc thù, loại Hầu phủ thế tử như này, Dương Khiêm căn bản không thể so sánh được.
– Ta ở bên ngoài đình đã nghe thấy tất cả. Nếu hai người các ngươi đã đánh cuộc với nhau, nên y theo đổ ước mà chấp hành. Muốn nuốt lời? Hừ! Sĩ tử Đại Chu chúng ta khi nào lại xuất ra mặt hàng như các ngươi? – Nghiêm Luân chắp tay sau lưng, nhìn xuống Dương Khiêm, thần sắc lãnh thuân.
– Cái này… – Vẻ mặt Dương Khiêm vừa sợ vừa sệt, nếu Nghiêm Luân nhúng tay vào, việc đánh mất Nhân Cấp Châu là nhỏ, đánh mất mặt mũi Bình Đỉnh hầu phủ mới là lớn, đã có thể chân chính tính là chuyện lớn.
Phương Vân trái lại thờ ơ lạnh nhạt, loại thế tử như Nghiêm Luân, hắn quen biết. Nhưng mà, Phương Vân không cho rằng bản thân cùng vị Quý tộc trong đám Bình Dân hầu có cái gì qua lại.
– Ngươi sẽ không muốn đổi ý đấy chứ? – Ánh mắt của Nghiêm Luân sắc nhọn như dao, đâm thẳng vào trong lòng ngực của Dương Khiêm.
Dương Khiêm trong lòng hơi sợ hãi, nét mặt âm tình bất định. Rốt cuộc cũng dậm chân một cái, nói một tiếng với Lý Bình, oán giận nói: “Chúng ta đi!”
Dù sao cũng xuất thân từ võ đạo thế gia, tuy rằng cánh tay của Lý Bình bị trật khớp, nhưng vẫn còn chịu đựng được. Hung hăng liếc nhìn Phương Vân, Lý Bình căm phẫn đi theo Dương Khiêm rời khỏi.
– Phương Vân, chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu! … – Trong đám người, Dương Khiêm dữ tợn nói ra một câu, sau đó nghênh ngang mà đi.
Phương Vân cười lạnh, người như Dương Khiêm, trong tay có loại chí bảo như Nhân Cấp Châu, còn bị mình đánh bại. Bây giờ không có Nhân Cấp Châu, hắn có khắc khổ gấp mười cũng không phải là đối thủ của mình. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng lớn.
– Thế tử, xin đa tạ! – Phương Vân chắp tay. Thân phận Nghiêm Luân tuy có chút đặc thù, nhưng dù sao cũng đều là Bình dân hầu nhất mạch, vào lúc không cần thiết thì không nên đắc tội.
– Chỉ là nhấc tay một cái thôi… – Nghiêm Luân khoát tay áo, mọi nơi đều có một loại phong phạm của bậc thế tử. Lấy 《 Trảm yêu kiếm cương bí quyết 》từ trong lòng ngực ta, Nghiêm Luân lắc lắc:
– Ta còn phải nói đa tạ ngươi, nếu không phải có ngươi, ta cũng không thể lấy được quyển võ kinh này từ trong tay của Mãng Hoang hầu thế tử.
– Hứa Quyền! – Trong lòng Phương Vân hơi chấn động, suy tư một hồi, liền hiểu được cảnh tượng vừa rồi đã lọt vào mắt của hai người nầy. Bản thân trong lúc vô ý đã giúp đỡ Nghiêm Luân lấy được một quyển 《 Trảm yêu kiếm cương bí quyết 》.
– Thế tử đã quá lời rồi, đây là do ánh mắt của thế tử độc đáo, nhìn rõ tiên cơ, cùng ta không có quan hệ gì lớn. Ta còn có việc phải đi trước. – Phương Vân nói xong, triển khai cước bộ, rời khỏi.
Văn Khúc hầu dù sao thân phận cũng quá đặc thù, đứng giữa Bình dân hầu cùng Quý tộc hầu. Trước khi hiểu rõ về Nghiêm Luân, Phương Vân cũng không muốn nảy sinh việc gì cũng với hắn, dù sao cũng đứng chung một tuyến, ngày sau hẳn sẽ có nhiều cơ hội bắt chuyện.
Học sinh trong học viện chia làm nhiều loại. Lấy thân phận của Nghiêm Luân, không thể nghi ngờ là đứng ở hàng đầu. Một thân tu vi Cương Khí Cấp, phóng mắt khắp học viện, người có thể so sánh có không nhiều. Ít nhất Phương Vân, tuy rằng vừa mới đánh bại Dương Khiêm, Lý Bình. Nhưng có tu vi Nguyên Khí Cấp, vẫn còn thuộc loại cấp thấp trong học viện.
Đứng trước Văn Khúc hầu đại thế tử như hắn, trước giờ vẫn luôn chiết lễ tương giao, không dám không cấp cho hắn mặt mũi, cả đám đều có biểu hiện sợ sệt. Chưa bao giờ có ai giống như Phương Vân.
– Có ý tứ. – Nghiêm Luân dõi mắt nhìn bóng lưng Phương Vân đi xa, cất bước bỏ đi.
======
Những thứ mà học viện giảng dạy, ở kiếp trước, Phương Vân đã sớm thuộc lòng, không cần phải tiếp tục lãng phí tâm tư, liền đặt toàn bộ tâm thần dùng để nghiền ngẫm võ đạo.
Chổ nghe giảng của Trương Anh, Chu Hân không gần với Phương Vân, chờ sau khi nhóm nho gia văn sĩ bỏ đi, Phương Vân muốn gặp lại bọn họ, nhưng phát hiện hai người bọn họ đã sớm rời khỏi.
“Kệ, dù sao cũng đều ở học viện, sau này còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt.” Nghĩ như thế, Phương Vân cũng không tiếp tục tìm nữa.
Sau khi Phương Vân trở về, liên tiếp mấy ngày đều ở trong vườn Tử Long chăm chỉ khổ luyện. Có được Nhân Cấp Châu, tốc độ tu luyện của Phương Vân quả nhiên tăng lên không ít.
– Mãng ngưu xuất động!
– Mãng ngưu bôn trì!
Trong vườn Tử Long, Phương Vân liên tiếp sử thi triển ra hai chiêu Mãng ngưu quyền pháp. Một luồng sương trắng mờ ảo, bồng bềnh trôi nổi, dũng nhập vào trong cơ thể của hắn. Sương trắng đó, tự nhiên là thiên địa nguyên khí do Nhân Cấp Châu hấp dẫn tới.
– Nhân Cấp Châu quả nhiên không hổ danh là một thánh phẩm. Có hạt châu này, cộng thêm sự khổ luyện của mình, sức mạnh tự vệ cũng sẽ cao hơn rất nhiều. – Phương Vân cúi đầu, nhìn hạt Nhân Cấp Châu trong tay. Chỉ mới qua thời gian mấy ngày, anh nhi giữa hạt châu đã hóa thành bộ dáng của Phương Vân, rõ là Phương Vân dạng trẻ nít.
Ngọc dưỡng nhân, nhân dưỡng ngọc! Phương Vân mỗi ngày đều mang hạt Nhân Cấp Châu này trên người, qua thời gian lâu, Nhân Cấp Châu cũng từ người hắn hấp thu đầy đủ nhân khí, lúc này mới biến hóa thành hình dạng của hắn!
Ăn qua một ít món ngọt, Phương Vân liền lên xe đi tới học viện.
Ngày hôm nay, sau khi bài giảng ở học viện kết thúc, Phương Vân đang muốn bỏ đi, thì nghe hai tiếng gọi:
– Phương huynh, xin dừng bước!
Quay đầu nhìn lại, thì thấy Trương Anh, Chu Hân thở phì phò, nhanh chân chạy tới.
– Trương huynh, Chu huynh. – Phương Vân trong lòng cảm thấy kinh ngạc, mấy hôm trước, hắn có tâm tìm bọn họ, nhưng không tìm được. Nào ngờ, hôm nay bọn họ lại chủ động tìm tới hắn.
Trương Anh, Chu Hân bị cái nhìn của Phương Vân khiến cho có hơi thẹn thùng, có chút quẫn bách nói:
– Phương huynh, cũng không ngại huynh nhạo báng. Lần trước được sự giúp đỡ của huynh, ta cùng Chu huynh đã tự ý làm chủ, mở tiệc chiêu đãi Phương huynh, xem như lời cảm tạ. Nhưng mà, tiền bạc trong túi ít ỏi, cho tới ngày hôm nay, tại phủ lĩnh được tiền tiêu vặt hàng tháng, thì mới có cơ hội. Không biết Phương huynh có đồng ý, tới Trúc Hiên lầu tụ hợp hay không.
Phương Vân đối với tình cảnh của hai người cũng có chút hiểu biết. Tuy rằng bọn họ được xem như là con cháu Vương công, thường nói phú quý vô cùng, nhưng dù sao cũng là con thứ, địa vị trong phủ rất thấp, mỗi tháng cũng lĩnh không được bao nhiêu tiền.
– Trương huynh, Chu huynh không cần khác khí. Bữa nay xem như ta mời đi… – Phương Vân đáp. Thân phận của hắn lại không giống, Tứ Phương hầu chỉ có một chính thê duy nhất đó là Hoa Dương phu nhân, tiền tiêu vặt hàng tháng hắn cũng có không ít.
– Không được, không được. Bữa này Phương huynh làm khách, còn ta với Chu huynh làm chủ… – Trương Anh nói, cần cổ ngần như đã đỏ ửng.
Phương Vân thấy hai người bọn họ kiên trì, cũng không tiếp tục tranh giành. Ba người ở kiếp trước từng là bạn hữu, giờ gặp lại, tâm tình Phương Vân vui sướng, cũng có tâm cùng bọn họ hội hợp lại, vì thế nói:
– Một khi đã như thế, Trương huynh, Chu huynh hãy dẫn đường.
Ba người, một bên là mang cảm kích trong lòng, một bên là có tâm kết giao, hơn nữa đều xuất thân từ Bình Dân hầu phủ, đôi bên cùng nhích lại gần thêm một bước.
Trúc Hiên lâu tọa lạc bên bờ Lục Thủy Hà, bên cạnh có trồng rất nhiều trúc xanh được chuyển tới từ Nam Lĩnh. Cây cây thành rừng, cùng dòng sông Lục Thủy trong xanh tôn vinh lẫn nhau tạo nên ý vị.
Nho thần trong triều, bởi vì thấy hoàn cảnh nơi đây hợp lòng người, lục trúc thanh thủy giao ánh, ngẫu nhiên tụ lại nơi đây đối ẩm vài chung. Lúc nỗi hứng làm thơ, thì sẽ ngâm mấy câu, tặng cho Trúc Hiên lầu. Chủ lầu này cũng rất biết cách làm người, toàn bộ đều khuông khuông phiếu phiếu, dán ở trên tường, để người thưởng thức.
Nghe tin rằng, Trúc Hiên lầu còn cất giữ rất nhiều thơ ca của thái phó mấy triều, dùng làm bảo vật trấn lầu. Bình thường, không bày biện trước mặt người khác.
Khi ba người Trương Anh đi tới, ngay lập tức được một gã tiểu nhị lanh lợi dẫn tới một gian buồng trang nhã trên lầu. Dâng trà thơm, lại đưa tới vài đĩa rau xanh.
– Giống như ngày thường, tốc độ nhanh lên một chút. – Trương Anh phất phất tay.
– Dạ được, tiểu nhân lập tức đi ngay. – Gã sai vặt niềm nở tươi cười, lui ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Phương Vân tới Trúc Hiên lầu. Kiếp trước hắn không thích tới chổ như thế này. Chờ khi gã tiểu nhị lui ra ngoài, liền nhân cơ hội đánh giá một hồi.
Trúc Hiên lầu phi thường náo nhiệt, có không ít hồng thương phú giáp ra vào, nhưng nhiều nhất vẫn là nho sĩ vào kinh đi thi. Trong số đó cũng có không ít người vì mặc bảo (*) của văn thần được treo ở lầu hai mà tới.
– Chuyện ngày đó quả thực phải đa tạ Phương huynh. Nếu không, nhiều học sinh nhìn như thế, thể diện của chúng ta chỉ sợ sẽ mất hết. Sau khi trở về phủ, các vị nương nương trong phủ chẳng những vì hai người chúng ta mà thương hại, trái lại còn vì chuyện đánh mất hết thể diện của Hầu phủ mà đánh đập tàn nhẫn.
Lời nói của Trương Anh thành khẩn, lại có thêm vài phần chua xót.
– Lời khách sáo thì không cần phải nói tiếp. Trương huynh, Chu huynh, có một chuyện ta thực không rõ. Vịnh Nhạc quận chúa chẳng qua dựa vào xuất thân tốt, đanh đá vài phần. Công phu chân chính quả thực không tốt lắm. Hai vị xuất thân Hầu phủ, gia đình có tiếng là bác học uyên thâm, cho dù một người đánh không lại, nhưng hai người kết hợp, cũng có thể ngăn cản được một hồi.
Phương Vân nói chuyện cực kì uyển chuyển, biểu hiện trước đó của Trương Anh cùng Chu Hân, gần như có thể dùng hai từ mất mặt để hình dung.
– Phương huynh có điều không biết, mấy người như chúng ta khác với ngươi. Ngươi tuy là con thứ, nhưng là do Tứ Phương hầu chính thê sở sinh. Hai người chúng ta ngay cả con của vợ lẽ cũng không phải. Vịnh Nhạc quận chúa tuy rằng là một quận chúa Bàng chi, nhưng nếu như chúng ta phản kháng, sẽ mang tới vô cùng phiền toái cho mẫu thân ở trong phủ.
Trong mắt Chu Hân mơ hồ ẩm ướt, bị một nữ tử đánh đập trước mặt mọi người, loại khuất nhục này, hễ là nam nhân đều không nhịn nỗi. Nhưng nhớ tới tình cảnh khốn khổ của mẫu thân trong nhà, oán hận gì, khuất nhục gì, cũng đều phải nuốt vào.
Phương Vân cùng hai người này từng là bạn tốt “ở kiếp trước”, khi đó hắn khí võ theo văn, trên tay không có mấy phần bổn sự, tự nhiên không gây chuyện thị phị. Đối với tình huống của hai vị bằng hữu này cũng không biết quá nhiều. Kiếp nầy, tâm tính của hắn thay đổi thật lớn, lại tu luyện võ đạo. Nếu như đã gặp được hai vị bằng hữu nầy, hiển nhiên phải gắng sức giúp đỡ, thay đổi một phen.
Phương Vân cúi đầu trầm tư, trong mắt chợt hiện. Một lát sau, ngẩng đầu, trong lòng đã có quyết định:
– Trương huynh, Chu huynh, chúng ta dù sao cũng xuất thân từ võ học thế gia. Chỉ có võ công cao cường, mới được người trong phủ coi trọng. Hai người các ngươi đến cho cùng cũng sẽ không phải chịu khuất nhục đến như vậy?
– Phương huynh, không phải chúng ta không muốn luyện võ. Chỉ là thân phận của chúng ta trong phủ rất thấp, không như đại thế tử, có sư phó võ đạo cao cường đích thân dạy dỗ. Lúc ta muốn luyện võ, phụ thân chỉ đưa cho ta một bộ “Mãng ngưu quyền”, liền không quan tâm gì tới ta. Không có minh sư chỉ điểm, luyện võ quả thực gian nan vô cùng.
– Đúng vậy, Chu huynh còn xem như may mắn. Phụ thân đại nhân căn bản không nhớ tới còn có một đứa con trai như ta. Nếu như không phải Chu huynh nghĩa khí, cho ta mượn “Mãng ngưu quyền phổ”, ta chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không có cơ hội tiếp xúc với võ đạo.
– Phương huynh, Chu huynh nếu không ngại mà nói, thì ta có thể dạy cho hai ngươi quyền pháp. Nhưng mà, trước đó ta phải nói cho rõ, trong tay ta cũng chỉ có mỗi một bộ quyền pháp bình thường là “Mãng ngưu quyền pháp”.
Trương Anh, Chu Hân nghe thế mừng rỡ: “Đa tạ Phương huynh!”
Hai người từng thấy Phương Vân giao thủ cùng với Dương Khiêm. Mãng ngưu quyền tuy là quyền pháp tầm thường trong quân đội, nhưng trong tay của Phương Vân thì uy lực chẳng kém gì Mãnh hổ quyền, thậm chí còn chiến thắng. Nếu có vị “minh sư” như Phương Vân chỉ dậy, hai người cần gì phải chịu khuất nhục.
Phương Vân mặc dù chỉ có thể dạy cho hai người Mãng ngưu quyền. Nhưng mà, trong lòng Trương Anh, Chu Hân đều hiểu rõ, chỉ như thế đã đủ rồi. Trong lòng hai người thầm hạ quyết tâm, nếu Phương Vân dốc lòng truyền thụ, thì nhất định phải dụng tâm để học. Từ nay về sau, phải khiến cho người trong phủ mãnh liệt kinh sợ một phen.
Võ học thế gia tuy thứ bậc sâm nghiêm, nhưng cũng cực kì thực tế. Chỉ cần hai người bọn họ biểu hiển ra thiên phú võ đạo, tất nhiên sẽ được phụ thân coi trọng. Trung Tín hầu, Thấn Tiến hầu đều là dạng người uyên bác, chỉ cần có thể kiến cho hai nươời đó coi trọng, từ đó về sau, bất kể là tuyệt học gì cũng đều truyền thụ, còn cần gì tới Phương Vân truyền thụ tuyệt học cho bọn họ!
Có khả năng thay đổi vận mệnh của hai vị bạn tốt, trong lòng Phương Vân cũng cảm thấy rất cao hứng, quay đầu gọi một tiếng: “Tiểu nhị, mang bút mực tới.”
Khách của Trúc Hiên lầu đã phần đều là văn nhân mặc khách, những người này có khi lại nổi lên thi hứng, cần tới bút mực. Bởi vậy, Trúc Hiên lầu tùy thời có thể chuẩn bị văn phòng tứ bảo.
Tiếng nói của Phương Vân vừa dứt, thì một gã sai vặt lanh lợi nâng bàn ngọc dâng lên.
Mực là mực tốt, bút là Lang hào đại bút hảo hạng. Phương Vân chấm nước mực, nhắm mắt trầm tư chốc lát, lúc này mới múa bút lên mặt giấy Tuyên Thành.
Trương Anh, Chu Hân vốn nghĩ Phương Vân thế bút triển khai, là muốn viết yếu quyết luyện công, vân vân. Nhưng không ngờ, Lang hào đại bút trong tay Phương Vân cư nhiên vẽ lên mặt giấy Tuyên Thành một con mắt to bằng mực tàu. Uốn thêm vài nét bút, hai người lập tức cảm thấy trong đôi mắt to đó là một loại cảm giác tự do tự tại, hung man không ai bì nổi, hơi thở cuồng bạo.
Phương Vân thế bút lại chuyển, một con mãng ngưu cơ thịt rắn chắc, tự do tiêu sái, sôi nổi trên giấy. Hắn vẽ không quá mức cầu kỳ chi tiết, chỉ vài nét bút, đã hoàn toàn đem tinh túy, khí thế của mãng ngưu vẽ lên giấy.
Trương Anh, Chu Hân trong lòng cảm thấy khiếp sợ không thôi, ánh mắt nhìn Phương Vân cũng khác trước. Hai người thật không ngờ rằng, Phương Vân đối với họa đạo nhất đồ (**) cũng có tạo nghệ cao thâm như vậy. Một bộ Mãng ngưu đồ, tinh thần, khí thế đều được thể hiện ra, loại bút lực như thế này, ngay cả một số sĩ tử có tạo nghệ vô cùng cũng còn xa mới bì kịp.
Phương Vân cũng không biết tâm tư của Trương Anh, Chu Hân, thế bút dừng lại, liếc mắt nhìn cả hai một cái, nói:
– Quyền pháp nhất đạo, xem trọng tinh thần, ý chí cùng khí thế. Quyền pháp là chết, người là sống. Giống như Dương Khiêm, đừng nói Mãnh hổ quyền, cho dù là quyền pháp mạnh hơn tới tay hắn cũng xem như đồ bỏ!
Trương Anh, Chu Hân gật đầu, sâu sắc chấp nhận.
– Ta sẽ vẽ ra tinh túy của mười tám thế Mãng ngưu quyền, cũng viết tra mấu chốt lúc thi triển quyền pháp, sau khi các ngươi trở về, cẩn thận tham khảo, nếu có chổ không hiểu, lại tới tìm ta, ta nhất định sẽ giải đáp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!