Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Câu chuyện gia tộc họ Chu

Nghĩ tới đây rồi, Phương Vân cũng xuất thủ. Hắn bước một bước ra, phá vỡ mấy khối phiến đá, đồng thời khí tràng màu đen kèm với tiếng sấm rền cũng cuồn cuộn bắn tản ra. Một tầng hào quang màu đen giống như là sóng lớn từ trên không trung đổ xuống, lập tức tán ra bên ngoài đến năm trượng, cùng với khí tràng của năm người kia đụng vào nhau.

Oong!

Các khí tràng vừa đụng vào với nhau, hư không liền sụp đổ, không khí chấn động. Từ khí tràng của Phương Vân, và năm người kia, những âm thanh như sóng gần gây ra, núi tuyết sụp lở, tiếng sấm vang rền, núi sập, chuông lớn vang lên khắp nơi.

Tính chất nội lực cùng với cường độ của năm người không hề giống nhau, khi đánh vào nhau, âm thanh phát ra cũng không hề giống nhau.

Năm người kia cũng tự cảm thấy chính bản thân họ như là sóng lớn đang tàn sát bừa bãi khắp nơi nhưng bỗng lại gặp một ngọn núi lớn. Cho dù có cố như thế nào, cái ngọn núi này cũng đứng yên đó không ngã, ngạo nghễ khắp thiên địa.

“Khí tràng của hắn sao có thể cường đại như vậy! Năm người chúng ta liên thủ, cho dù là cường giả Trận Pháp cấp cũng phải cố kỵ đến ba phần, nhưng làm sao hắn có thể bất động như vậy!”

Năm người cảm giác được khí tràng của Phương Vân ngưng kết lại, liền thay đổi sắc mặt. Bàn về số tuổi, năm người này lớn tuổi hơn Phương Vân, thân hình cũng to cao hơn Phương Vân. Nhưng Phương Vân lại gây cho năm người có cảm giác như một ngọn núi lớn không thể đánh đổ.

– Căn cơ thật hùng hậu!

Thấy khí tràng của Phương Vân lúc xông ra giống như là sóng của trường giang đại hà không ngừng tuôn ra, quan chấp bút của Khai Dương điện cũng phải biến sắc.

“Căn cơ của năm người này không vững, đây rõ ràng là sự thiếu sót của việc dùng dược vật đẩy tới. Nhưng dù sao Khí Tràng cấp cũng là Khí Tràng cấp, tên Phương Vân này lại có thể đồng thời chống lại năm người có tu vi Khí Tràng cấp. Chỉ luận về tu vi này thôi, cũng xứng đáng được gọi là kinh hãi thế tục với những võ giả đồng cấp!”

Kiến thức của võ quan cũng không hề bình thường, liếc mắt một cái có thể thấy năm người kia là nhờ vào ngoại lực mới có được thành tựu như kia.

– Tốt lắm! Có thể kết thúc rồi!

Bàn tay của Phương Vân đột nhiên đưa ra, một cỗ lực lượng vô cùng khủng bố tán ra, lực lượng của khí tràng chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã kéo lên, trong nháy mắt đã đạt tới cực hạn. Lực lượng khủng bố, giống như sóng dâng tuôn trào, trực tiếp trấn áp năm khí tràng khác.

Rầm rầm rầm!

Âm thanh giòn tan vang lên, Phương Vân đã phá vỡ phòng ngự của năm người, một luồng hắc quang phân ra thành năm luồng xông vào trong cơ thể của năm người, nhất thời khống chế cả năm người. Không gian chung quanh năm người vặn vẹo, một cổ lực lượng vô hình nâng bổng cả năm người lên trên cao giữa không trung.

– Hiện tại các ngươi đã có thể giao mộc bài ra được rồi chứ?

Khặc khặc khặc!

Năm người bị treo lên không trung, hết sức giãy dụa. Phương Vân tuy miệng đang hỏi thăm bọn hắn, nhưng khí tràng trong cơ thể lại hóa thành bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng của bọn hắn. Năm người mặc dù muốn trả lời nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh khặc khặc, căn bản không thể trả lời được.

Hic!

Các sĩ tử chung quanh thấy như vậy liền cảm thấy rét lạnh không thôi, trong lòng không khỏi rùng mình. Phương Vân miệng nói là muốn họ giao ra mộc bài, rõ ràng là muốn quang minh chính đại giết chết bọn họ.

– Được rồi, Phương Vân. Ngươi vượt qua kiểm tra rồi, thả bọn hắn xuống đi!

Chủ khảo ở phía sau thấy thế liền hô lên.

Phương Vân căn bản vẫn không hề chú ý đến, vẫn dùng khí tràng khống chế cả năm người, đem bọn họ treo lên ở không trung. Ánh mắt của hắn nhìn về một góc màn che tại đại điện, dường như là đang đợi chờ điều gì. Chỉ thấy năm người kia lúc này vẻ mặt hoảng sợ, trong miệng càng lúc càng khô khan, giống như lúc nào cũng có thể chết đi.

Rốt cuộc….

– Phương Vân, xem như ngươi lợi hại! Ngươi không phải là muốn ta xuất hiện sao? Ta ra đây, để bọn hắn xuống đi!

Tại một góc trái của đại điện, một âm thanh vang lên, màn che được vén lên, một thân ảnh đi ra, theo phía sau là mấy tên cung nữ cùng với thái giám. Hai hàng lông mày lúc này của Thanh Sưởng công chúa dựng ngược lên, trong mắt dường như là muốn phun lửa.

Những người này nàng cũng đã phải trả giá rất lớn mới được như vậy, thất bại võ công chỉ là thứ yếu…nhưng quan trọng là trung thành, cái này rất khó có được, không thể dễ dàng để tổn thất như vậy.

– Thanh Sưởng công chúa! Ngươi đang nói cái gì? Ta không rõ, chẳng lẽ năm người này là người của ngươi sao?

Phương Vân bộ mặt hồ đồ, dường như không hiểu gì cả. Chủ nhân đã bị bức ra, cũng không cần thiết cùng với năm tên lâu la so đo làm gì. Khí tràng của Phương Vân vừa thu lại, năm người này liền từ không trung rớt xuống.

– Hừ! Không nên giả bộ trước mặt ta. Phương Vân, ta chờ ngươi ở phía trước!

Thanh Sưởng công chúa oán hận nhìn thoáng qua Phương Vân, cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi vào bên trong điện. Trong mấy người tâm phúc đi bên cạnh nàng còn có tám tên tiểu thái giám lúc trước. Tám người này từ xa nhìn lại Phương Vân, trong mắt vô cùng sợ hãi.

– Nô tài vô dụng, còn không mau cút ra đi.

Từ xa truyền đến tiếng quát mắng của Thanh Sưởng công chúa. Trong đại điện, năm tên cao thủ Khí Tràng cấp chiến bại lập tức lăn vòng ra chỗ khác.

Võ quan chủ khảo bất đắc dĩ lắc đầu. Thanh Sưởng công chúa núp ở sau màn che, hắn đã sớm biết. Nhưng mà, thân phận công chúa hoàng thất sùng bái, hắn cũng không thể làm gì khác được. Mà tên Phương Vân này gan cũng quá lớn đi, ngay cả Thanh Sưởng công chúa mà cũng không để vào mắt.

Sát kề với Khai Dương điện chính là Thất Sát điện. Bốn phía của đại điện treo màn che màu xanh, phía trên có khắc họa các đồ hình như đao, thương, kiếm, kích, phủ, câu, xoa. Đây là sàn đấu của vòng thứ hai đấu võ!

Thanh Sưởng công chúa đứng yên trong đại điện, bên cạnh là mấy tên cung nữ cùng với thái giám, cả năm tên sĩ tử bị chiến bại cũng đứng sau nàng. Trong tay nàng nắm một cây trường tiên đỏ rực, ánh mắt tập trung nhìn về cánh cửa của đại điện. Thấy Phương Vân xuất hiện ngay cửa, lông mày của Thanh Sưởng công chúa nhíu lại, quát lên từ xa.

– Phương Vân, cái tên cẩu nô tài nhà ngươi, rốt cuộc cũng đã đi vào. Hôm nay, ta lại muốn dạy dỗ ngươi thật tốt!

– Ha ha ha.

Phương Vân nở nụ cười.

– Ngươi đây là tự chui đầu vào lưới. Lần trước cũng chỉ là thắng ngươi một viên Địa Cấp châu, ngươi liền tính toán chi li. Phái thủ hạ ra làm khó ta khắp nơi. Ngươi nếu như núp trong bóng tối, ta còn không có biện pháp bắt ngươi. Nhưng ngươi lại vô cùng rãnh rỗi nhàm chán, chạy tới tham gia thi đấu võ, vậy cũng không thể trách ta không thương hoa tiếc ngọc rồi!

– Phương Vân, ngươi lớn mật. Trước mặt công chúa mà cũng dám càn rỡ!

Một tên cung nữ quát lên.

– Cút! Quyền cước không có mắt, coi chừng bị ngộ thương!

Phương Vân nhìn lướt qua, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

– Ngươi…!

Mấy tên cung nữ cùng với thái giám sắc mặt đại biến, cũng không ngờ rằng Phương Vân lại không khách khí như vậy, trước mặt công chúa lại làm càn đến như vậy.

– Thôi, các ngươi tránh ra đi.

Thanh Sưởng công chúa phất phất tay. Những cung nữ cùng với thái giám này là tâm phúc của nàng, nàng đúng thật cũng sợ Phương Vân làm loạn, làm bị thương chân tay của nàng.

– Công chúa là thành viên hoàng thất, cành vàng lá ngọc. Phương Vân, ngươi cũng quá vô lễ!

Chủ khảo chịu trách nhiệm chủ trì tranh tài trong đại điện rốt cuộc cũng đã lên tiếng. Thành viên hoàng thất, thân phận tôn quý vô cùng, ngay cả hắn thấy cũng phải cung kính, cực kỳ nhún nhường, Phương Vân này sao lại dám ở trước mặt công chúa mà càn quấy đến như vậy.

– Đại nhân! Nếu như công chúa không có tham gia thi đấu võ, nếu như ở ngoài nhìn thấy, tất nhiên là ta phải khách khí nói một tiếng công chúa. Nhưng một khi ở võ trường, thì cũng đã không còn là công chúa nữa rồi, nếu có thì chỉ còn là địch nhân. Xin hỏi đại nhân một câu, nếu như luận về thân phận, vậy khi gặp phải công chúa của địch quốc trên chiến trường, chẳng lẽ chúng ta cũng phải khách khí, vẻ mặt ôn hòa, cơm nước chiêu đãi a?

– Cái này….

Quan chủ khảo sắc mặt do dự. Ở trên chiến trường, nếu gặp địch nhân tất nhiên phải là lòng dạ độc ác. Nhưng mà, chuyện này không thể coi như là vậy a.

– Đường đường là công chúa hoàng thất, cành vàng lá ngọc, cái gì cũng đầy đủ. Công pháp đan được, thiên địa kỳ trân, thần binh lợi khí, cái gì cần có cũng có. Nhưng lòng tham chưa đầy, lại chạy tới đây tranh đấu cùng với một đám sĩ tử chúng ta, tranh đoạt một quyển công pháp bình thường. Đại nhân người nếu quả thật muốn truy cứu lên, thì nên truy cứu công chúa làm việc không có chừng mực, không làm đúng với lễ nghi.

Thần sắc của Phương Vân không đổi, chậm rãi nói ra.

– Hừ, Phương Vân, ai nói thành viên của hoàng thất thì không thể tham gia cuộc thi đấu võ của tết nguyên tiêu rồi?

Thanh Sưởng công chúa đột nhiên nói tiếp, nàng nắm trường tiên, cười lạnh từ từ đến gần.

– Thành viên hoàng thất, không thiếu công pháp, không thiếu đan dược là không sai. Nhưng mà, Đại Chu có luật định là thành viên hoàng thất thì không thể tham gia thi đấu võ tết Nguyên Tiêu sao? Huống chi, thành viên hoàng thất chúng ta tham gia đấu võ để chứng minh thực lực của bản thân, đây là việc vui mà phụ hoàng muốn nhìn thấy? Vậy cũng có thể trách tội sao?

Quan chủ khảo nhất thời cảm thấy bị đụng trúng tảng đá lớn. Công chúa hoàng thất không có tư cách tham gia thi đấu võ? Cái này đúng là chuẩn bị không tốt. Mà luật đúng là không có quy định này, nhưng mọi người trước giờ cũng đã hiểu là, thành viên hoàng thất thường sẽ không tham gia những cuộc thi này. Dù sao, những phần thưởng này, đối với các công chúa hoàng tử mà nói, cũng không phải là đồ tốt gì.

– Nhiều lời vô ích, đây là nơi luyện tập võ nghệ, không phải là nơi bàn luận miệng lưỡi. Ta chỉ phụ trách chủ khảo cuộc thi, các ngươi nếu trong tay đã có đủ năm tấm lệnh bài, tất nhiên liền có tư cách đứng ở chỗ này. Hiện tại, động thủ được rồi chứ.

Quan chủ khảo cũng lười suy nghĩ tiếp, trực tiếp nắm chặt tay lại, tuyên bố bắt đầu tranh tài.

– Thật đúng với tính toán của ta.

Phương Vân chậm rãi bước tới.

– Phương Vân, cũng là ta coi thường ngươi, không ngờ ngươi có thể đánh bại năm tên cao thủ võ giả Khí Tràng cấp mà ta đã dùng Vũ Hóa đan bồi dưỡng được. Nhưng mà, vận may của ngươi cũng chỉ đến đây mà thôi!

Ống tay áo của Thanh Sưởng công chúa phất phất, trên người tản ra một cỗ hơi thở vô cùng bá đạo. Trường tiên trong tay lại vung lên, tạo ra tiếng gió, làm tạo ra một cái vệt màu đen tại ngay không khí dài hơn một trượng.

Phương Vân nhìn lướt qua trường tiên trong tay Thanh Sưởng công chúa, thần sắc không đổi nói.

– Công chúa, nói thật, ta rất bội phục dũng khí của ngươi. Chịu nhục một lần còn không đủ, còn muốn tới chịu nhục lần hai, lần ba. Vừa rồi ở Khai Dương điện, ta cũng đã triển lộ thực lực ra, ngươi cũng đã thấy rõ. Đối với ta hiện tại mà nói, ngươi thật sự là chịu không nổi một kích.

Thanh Sưởng công chúa nghe vậy, lông mày dựng đứng lên, giọng căm giận nói.

– Phương Vân, ngươi chớ có đắc ý. Ta cũng không sợ mà nói cho ngươi biết, ta cũng đã chuẩn bị mấy tháng nay. Mấy tháng vừa qua, ta chuyên cần khổ luyện, theo các Đại Thống Lĩnh học tập, mỗi ngày đều thực chiến bồi luyện. Những việc đó tạm thời còn không nói tới, tháng trước, ta đã lấy được một quả Hoàng Đạo Kim Đan từ phụ hoàng. Thực lực của ta nay có còn như xưa, có thể nói là đệ nhất trong Khí Tràng cấp. Hôm nay, trước mặt nhiều người như vậy, ta sẽ mạnh mẽ đem ngươi đạp xuống, dẫm ở dưới chân, rửa sạch những sỉ nhục mà ta đã phải chịu!

Thanh Sưởng công chúa nói nhữn lời này, ánh mắt nhìn về Phương Vân, thân thể run lên, trong cơ thể xông ra một cỗ khí lãng màu vàng, trong luồng khí lãng đó, dường như có một con Kim Long khổng lồ đang gào thét, bay múa quanh quẩn, một cỗ uy áp khổng lồ từ người của Thanh Sưởng công chúa truyền ra. Không gian khắp nơi cũng chịu không nổi, phát ra âm thanh muốn đứt gãy.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, trong điện cũng đã có những người đã gom đủ năm tấm lệnh bài, bước chân vào Thất Sát điện. Ngay tại hướng của cửa điện, có một nhóm sĩ tử vừa vượt qua kiểm tra, đang định tiến lên. Bỗng nhiên nhìn thấy một cỗ khí tràng màu vàng khổng lồ bên trong đại điện, không khỏi kinh hô.

– Chính là công chúa, tu vi võ đạo của nàng đã đạt đến khí tràng đỉnh!

– Cái khí tràng này sao lại là màu vàng? Ta làm sao lại có cảm giác bên trong có một con rồng lớn đang uốn lượn?

– Khí tràng thật là đáng sợ! Nếu như ta đi tới, chắc chắn không phải là đối thủ của nàng!

….

Các sĩ tử bên trong Thất Sát Điện cúi đầu nghị luận. Thanh Sưởng công chúa cành vàng lá ngọc, có tu vi đạt tới Khí Tràng cấp, lại chạy tới đây cùng bọn họ tranh đua phần thưởng, sắc mặt của rất nhiều người rất khó coi. Mà Phương Vân ở Khai Dương điện hiển lộ thực lực cường đại, cũng làm cho không ít người nản chí. Chỉ có số ít các sĩ tử mười tám, mười chín tuổi còn có ý tranh đấu.

========

Đối với một số vương công tử đệ, tuổi tác so với thiên phú còn quan trọng hơn. Năm mười bốn, mười lăm tuổi, có lẽ bọn họ còn lâu mới bằng Phương Vân, nhưng bọn hắn lại có lợi thế là đã ra đời sớm hơn Phương Vân đến hơn bốn năm.

“Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Đơn đả độc đấu, chúng ta không phải là đối thủ của họ. Không bằng để cho hai người bọn họ đấu với nhau trước một trận, sau khi lưỡng bại câu thương, ta sẽ ra trận. Một kích đánh bại tất cả, cướp lấy vị trí thứ nhất của đấu võ.”

Khong ít người ánh mắt đảo quanh, trong đầu nghĩ tới chú ý của mọi người.

– Không trách võ đạo của nàn tăng nhanh như vậy, thì ra là nuốt Hoàng Đạo Kim Đan.

Câu nói đầu tiên của Phương Vân đã dò xét ra gốc gác của Thanh Sưởng công chúa. Danh tiếng của Hoàng Đạo Kim Đan quá vang xa, loại vật này hoàng thất cũng không có nhiều lắm. Thế nhưng Thanh Sưởng công chúa lại có được một quả.

– Muốn rửa nhục sao? Hừ, không phải là ta xem nhẹ ngươi, đừng nói là ngươi nuốt một quả Hoàng Đạo Kim Đan. Cho dù ngươi có nuốt thần đan cũng không phải là đối thủ của ta. Như vậy đi, nếu như ngươi đã tràn đầy tự tin như vậy, chúng ta không ngại hãy đánh cược một lần nữa. Ta cá là lần này ngươi sẽ thua bởi ta.

– Ngươi!

Thanh Sưởng công chúa giận đến mức muốn sôi máu lên, nàng vốn nghĩ sau khi lộ ra điều đó thì có thể trấn áp được Phương Vân, không nghĩ tới người này lại cuồng vọng đến mức như vậy.

– Phương Vân, ta ra đời sớm hơn ngươi, tu luyện sớm hơn ngươi, thân phận so sánh với ngươi càng thêm tôn quý, thiên phú tài trí hơn người. Những loại bảo vật như Địa Cấp châu, Hoàng Đạo Kim Đan, ta cái gì cần có cũng đều có. Cẩu nô tài, ngươi rốt cuộc tại sao phải cùng với ta đấu?

Thanh Sưởng công chúa trong mắt muốn phun ra lửa, một hơi nói ra.

– Không sai, ngươi có thiên phú cùng với vô cùng công pháp linh dược. Nhưng ngươi càng mạnh, ở trước mặt ta thì lại càng thê thảm hơn thôi. Ở trước mặt Phương Vân ta, ngươi vĩnh viễn không xứng đáng nói tới bốn chữ ‘Thiên phú võ đạo’. Ta chỉ ra một chiêu, chỉ một chiêu liền đánh bại ngươi. Quét sạch hoàn toàn tôn nghiêm của ngươi, để ngươi sau này trước mặt ta vĩnh viễn không có ý niệm phản kháng trong đầu!

Phương Vân nói lại cũng cứng vô cùng, hai người ngày càng đối chọi gay gắt hơn.

– Phương Vân, chú ý tới lời nói của ngươi!

Quan chủ khảo nhíu mày, nhìn thấy trận đấu này đã có chút biến đổi, hắn phải lên tiếng cảnh cáo.

Phương Vân làm bộ như không nghe thấy. Ở trong lòng hắn có một loại vọng động mãnh liệt. Kiếp trước, cả nhà hắn chính là bị hoàng thất quy thành kẻ phạm tội, giết cả nhà tịch thu gia sản. Đối với hoàng thất, hắn có một loại ý niệm nghịch phản trong lòng. Tuy Thanh Sưởng công chúa phái người khắp nơi làm khó hắn, nhưng lại khơi dậy ngạo khí trong lòng của hắn.

Hoàng thất thì thế nào? Công chúa thì thế nào? Ta muốn mạnh mẽ đạp xuống, không chút nể tình!

– Phương Vân!!!

Thanh Sưởng công chúa dường như muốn giận điên lên, nàng đột nhiên từ trong lồng ngực lấy ra một quyển sách màu vàng, ném lên trên mặt đất.

– Đây là quyền phổ của Hám Thế Hoàng Quyền, nếu như ngươi thắng. Cuốn quyền phổ này sẽ thuộc về cho ngươi!

– Hám Thế Hoàng Quyền!!

Thấy cuốn quyền phổ này từ trong ngực của Thanh Sưởng công chúa bay ra, rơi trên mặt đất. Các sĩ tử Đại Chu chung quanh liền muốn sôi lên, dường như muốn không nhịn được, cướp lấy quyền phổ.

– Quyền phổ của Nhân Hoàng a, đây là do hoàng gia tìm hiểu biết bao nhiêu công pháp bí quyết trong bảo khố mới sáng tạo ra a! Một quyển quyền phổ này, ngay cả các vương hầu có chiến công hiển hách của Đại Chu cũng muốn chiếm lấy. Nàng lại cứ như vậy mà ném ra trên mặt đất a!

Mọi người chung quanh thấy một màn này, cũng nhịn không được nói to ở trong lòng “Đồ phá của”!

Ầm!

Dưới chân dùng sức một chút, cả tòa Thất Sát điện liền lắc lư xuống. Thanh Sưởng công chúa vội vàng xông tới chỗ Phương Vân, cổ tay run lên, trường tiên nóng rực xông tới, hóa thành một con hỏa mãng khổng lồ, cuốn Phương Vân vào.

– Chiêu thứ nhất! Ta mời!

Phương Vân đứng ngạo nghễ bất động, tùy ý để trường tiên của Thanh Sưởng công chúa xoắn tới. Vào giây phút trường tiên cuốn lên, khí tràng của Phương Vân đột nhiên phóng ra ngoài. Hào quang vô cùng vừa xông ra, chỉ nghe thấy âm thanh cười khúc khích cùng với tiếng ‘xoẹt’ vang lên, cây trường tiên được làm từ da của hỏa mãng trong tay Thanh Sưởng công chúa đã bị một cỗ lực lượng bá đạo chấn thành từng mảnh nhỏ, bay ra xa.

Sau một khắc đó, hai khí tràng một tối đen một vàng vội vàng đụng vào nhau. Trong lúc mọi người đang khiếp sợ thì khắp mặt đất lộ ra những vết nứt ngang dọc qua lại với nhau, tiếng kim loại bị nứt vang khắp cả đại điện.

– Trời ạ, hai kẻ điên này. Đây chính là vật liệu được thiên truy bách luyện rồi hòa tan a. Mỗi một viên đá có thể thừa nhận được lực đánh vào đến mấy ngàn cân, thế mà lại bị bọn họ khinh thường đánh cho đến nỗi rách toát như vậy!

Mọi người khiếp sợ há to miệng, không thể tin được đây lại là kết quả của việc hai khí tràng của hai người thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đụng vào nhau.

– Làm sao có thể! Ta có Địa Cấp châu, lại nuốt Hoàng Đạo Kim Đan vào. Thực lực của ta bây giờ, cho dù là ba cao thủ Khí Tràng cấp đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của ta. Thực lực như vậy đã là đệ nhất Khí Tràng cấp. Tại sao lực lượng khí tràng của hắn so với ta còn mạnh hơn!

Vẻ mặt của Thanh Sưởng công chúa không thể tin nổi. Hoàng Đạo Kim Đan a. Vương hầu Đại Chu cũng không có nuốt qua thần đan như vậy. Hai mươi năm mới luyện ra được một viên. Nàng cho dù thế nào cũng không tin Phương Vân lại có thể bằng với mình được.

Cái tên cẩu nô tài, con của dân đen này sao lại có thể đứng cao cùng với nàng!

Thanh Sưởng công chúa có cảm giác bị người khác tát cho một cái bạt tai thật mạnh. Thực lực của Phương Vân mạnh mẽ làm cho tất cả ánh hào quang trên đỉnh đầu của nàng trở nên ảm đạm thất sắc.

– Hoàng Đạo Kim Đan thì thế nào? Hai mươi năm luyện ra được thì thế nào. Ở trước mặt trái quả kia, loại vật này căn bản cũng chỉ như là cải trắng mà thôi.

Phương Vân cũng không có kinh ngạc. Hắn dùng chính là trái quả do một cường giả Thoát Thai cảnh đỉnh phong lấy một thân võ đạo tuyệt thế làm căn cơ bồi dưỡng, trải qua không biết bao nhiêu năm mới có thể tạo thành. Linh khí cũng chỉ là thứ yếu, nhưng căn cơ võ đạo mới chính thực sự là trân quý nhất, so với Hoàng Đạo Kim Đan còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Nếu như không phải cảnh giới hiện tại của Phương Vân quá thấp, không cách nào hấp thu hoàn toàn được thì Thanh Sưởng công chúa hiện tại ngay cả tư cách đứng chung một chỗ với hắn cũng không có, cho dù nàng có dùng Hoàng Đạo Kim Đan đi chăng nữa.

– Ta tuyệt đối không thể thua hắn!

Thanh Sưởng công chúa khẽ cắn răng, nhân lúc khí tràng bị phá vỡ, song phương đồng thời lộ ra sơ hở, lấy tốc độ cực nhanh xông tới Phương Vân. Tay phải vừa nhắc, liền sử dụng tuyệt học mạnh nhất, Hám Thế Hoàng Quyền.

Ầm!

Trong tiếng rồng ngâm rung trời, quyền khí hóa thành Ngũ Trảo Kim Long chụp tới Phương Vân.

Bịch!

Phương Vân vận dụng sức ở dưới chân, thân thể liền giống như mũi tên đã rời cung xông về phía Thanh Sưởng công chúa. Quyền khí hóa thành Ngũ Trảo Kim Long vừa chạm mặt, tay phải của Phương Vân hóa quyền, đột nhiên đánh ra. Chỉ thấy trong chốc lát nắm đấm của cả hai người giao nhau, lập tức muốn đánh giáp lá cà.

Đột nhiên….

Nội lực của Phương Vân rung lên, thân thể lướt qua một chút, đồng thời hai quả đấm tung ra, nhất thời ở lồng ngực lộ trốn. Trong một phút cực nhanh, Ngũ Long quyền khí của Thanh Sưởng công chúa đã nặng nề đánh lên trên lồng ngực của Phương Vân, mà thiết quyền của Phương Vân cũng bổ vào bụng của Thanh Sưởng công chúa – Lại là cách đánh lưỡng bại câu thương!

Răng rắc!

Ngũ Long quyền khí bá đạo đánh vào lồng ngực của Phương Vân, ngay lập tức từ trong thân thể của Phương Vân truyền đến tiếng xương cốt gãy cách cách. Lồng ngực của Phương Vân thoáng cái đã sụp đổ, máu tươi trong nháy mắt đã nhuộm đỏ cả cái áo ngắn màu trắng.

Mà dường như cũng đồng thời, thiết quyền của Phương Vân cũng lấy thế lôi đình vạn đánh, đấm vào trên bụng của Thanh Sưởng công chúa. Một lần cuồng bạo thi triển, nội lực ở bên trong Thanh Sưởng công chúa đã hết, lực mới không thể sinh, đây chính là lúc suy yếu nhất. Thiết quyền đánh vào đan điền của nàng, lúc này bạo phát.

Ầm!

Thanh Sưởng công chúa bị cỗ lực lượng trong cơ thể bộc phát bị đánh bay ra ngoài, phịch một tiếng quỳ rạp trên mặt đất. Cách nàng ngoài hai trượng, chân của Phương Vân vẫn đứng ở trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích. Bộ ngực của hắn đỏ sẫm, khóe miệng đẫm mái, nhưng thần thái vẫn cao ngạo đạm mạc, lạnh lùng nhìn Thanh Sưởng công chúa đang quỳ ở trên mặt đất, dường như không hề có chút thống khổ nào.

– Ngươi!

Thanh Sưởng công chúa vẻ mặt tái nhợt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Phương Vân. Bộ ngực cao thẳng bởi vì xúc động vô cùng mà rung động không ngừng.

Nàng không nghĩ tới Phương Vân lại ác như vậy. Căn bản là không có né tránh quả đấm của nàng. Trong dự đoán của nàng, lúc này mới chỉ là quyền đối quyền, cuộc chiến của hai người hẳn mới chỉ bắt đầu. Nhưng Phương Vân không ngờ lại làm cho cái mới bắt đầu này đẩy nhanh vô cùng, trực tiếp nhảy vọt thành kết cục!

Thanh Sưởng công chúa lần đầu tiên có cảm giác là mình đã nhìn lầm Phương Vân. Vị thiếu niên có thân thể gầy yếu này xuất thân kém xa nàng. Nhưng ở trong thân thể gầy yếu đó lại ẩn chứa một cỗ năng lượng đáng sợ. Khí hắn làm ra quyết định lưỡng bại câu thương, đã toát ra cái ý chí âm tàn kia, làm cho lòng người phải kinh sợ.

– Võ đạo, chính là trọng ở tinh thần cùng với ý chí!

Phương Vân cuối cùng đã mở miệng, thanh âm bình tĩnh làm cho người khác phải sợ hãi.

– Ta thừa nhận, cảnh giới cùng với thực lực của ngươi kém không nhiều so với ta. Nhưng tinh thần cùng với ý chỉ của ngươi lại thua ta một bậc.

– Trận đấu võ này đối với ngươi mà nói, chẳng qua chỉ là một cuộc chơi. Tâm tình của ngươi, từ lúc bắt đầu đã là như vậy. Tâm tình như vậy, cho dù ngươi có khổ luyện thêm mười năm, nuốt nhiều đan dược hơn nữa cũng không phải là đối thủ của ta! Hôm nay, nếu như ta không có nương tay, hiện tại ngươi là người đã chết!

Nói xong câu đó, Phương Vân cũng không có nhìn qua Thanh Sưởng công chúa. Ống tay áo vung lên, trực tiếp hướng về phía đại điện, cước bộ chậm rãi mà kiên định.

Ở phía sau hắn, Thanh Sưởng công chúa nghe được một câu cuối cùng, trong lòng rốt cục một mảnh tro tàn.

– Ta cùng với hắn, chênh lệch lớn đến như vậy sao?

Trong đầu hiện lên ý nghĩ này, Thanh Sưởng công chúa liền ngất đi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!