Phương Vân cũng không khách khí, lấy lại Nhân Cấp Châu giấu vào trong lòng ngực, đồng thời một ngụm nuốt vào thánh dược liệu thương của Thanh Sưởng công chúa. Thời gian nửa tháng đã đủ gấp, hắn không có dư thời gian để trị thương.
Hoàng thất tích lũy xác thực phong phú, Thanh Sưởng công chúa chỉ tiện tay ném ra thánh dược liệu thương, liền so với Hầu phủ thông thường, tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Dược hoàn vào miệng, thanh hương nứt mũi, tan ngay lập tức, cùng nước miếng chảy vào trong bụng. Phương Vân chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ trong bụng bốc lên, truyền tới tứ chi bát hài, thương thế trên người, liền lành lại hơn một nửa.
“Thanh Sưởng công chúa thực phóng khoáng, thánh phẩm liệu thương như “Thối thể đan”, cũng tiện tay tặng ra!”
Trương Anh, Chu Hân lúc này đi tới, trong mắt vừa lại hâm mộ, vừa lại khiếp sợ. Nguyên khí đan không chỉ có thể sinh cơ cầm máu, mà còn có thể tôi luyện **, có tác dụng đề cao lượng nguyên khí hấp thụ khi tu luyện. Hầu phủ thông thường nhiều lắm cũng chỉ có ba, năm khỏa, hơn nữa còn xem như thánh bảo mà cất giữ.
Phương Vân có hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hiểu được tính toán của Thanh Sưởng công chúa. Trúc Hiên lầu có nhiều người chứng kiến như vậy, nàng đây là muốn tận lực khiến cho trận đấu này có vẻ “công bằng” một chút, lơ đãng chuyện cảnh giới giữa nàng cùng Phương Vân cách nhau quá xa.
“Trương huynh, Chu huynh, chúng ta đi thôi.” Nhìn thấy càng lúc càng có nhiều người tụ tập lại đây, Phương Vân nói với hai người một tiếng, nhanh chân đi ra ngoài. Chẳng ai thích bị người vây xem như thế.
“Tiểu nhị, chổ này có năm miếng Tam Hoàng tiền, tính luôn tiền thiệt hại, hẳn đã đủ rồi chứ?” Ngón tay Phương Vân vung ra, năm miếng tiền vàng óng bay ra, rơi xuống sàn nhà.
“Đủ rồi, đủ rồi…” Tên sai vặt mặt vằng cười hì hì, bước qua rèm châu, nhặt năm miếng Tam Hoàng tiền thu vào tay. Chuyện giỡn chơi, một miếng Tam Hoàng tiền có thể mua được bảy thớt tuấn mã tốt nhất Đại Chu. Năm miếng Tam Hoàng tiền thì dư xài.
Chế độ tiền đệ Đại Chu, lấy tròn tượng trưng cho trời, lấy vuông tượng trưng cho đất, mọi tiền tệ đều là ngoài tròn trong vuông, như thế cũng tiện cho việc mang theo. Tiền tệ lưu thông chia làm: tiền Tam Hoàng (hoàng kim), tiền Ngũ Đế (bạc trắng), tiền Đỉnh (tiền đồng) cùng tiền Thủy (tiền sắt).
Tiền Tam Hoàng, là để tưởng nhớ thời kì viễn cổ, ba vị đại Thánh hoàng đế đã thống trị Thần Châu hạo thổ.
Tiền Ngũ Đế, là để tưởng nhớ thời kĩ viễn cổ, năm vị đại Đức hoàng đế đã thay nhân loại càn quét dị tộc, yêu tộc.
Tiền Đỉnh, hoàng đồng từng một lần vì triều đình chú đỉnh vật, cố xưng là tiền Đỉnh.
Tiền Thủy, cũng đồng dạng là hình vuông lõm tròn. Lấy hắc thiết làm tài liệu, là tiền tệ lưu thông nhất ở chợ. Có câu tiền tiêu như nước chảy, nên nhân gian gọi là tiền Thủy.
Chế độ tiền tệ Đại Chu, một đổi mười, một miếng tiền Tam Hoang có thể đổi mười miếng tiền Ngũ Đế, cứ thế mà suy ra.
Trương Anh, Chu Hân vốn giành quyền chiêu đãi, nhưng sờ sờ lòng ngực, trong lòng cười khổ một tiếng. Tiền trên người bọn họ, chỉ có tiền Thủy đủ để chi cho rượu, nhưng Phương Vân phá hỏng bàn, ỷ (ghế dựa), chén, chỉ nhiêu đó còn xa mới đủ.
“Phương huynh, chờ chúng tôi.” Nhìn thấy khách nhân tại Trúc Hiên lầu đều chú ý tới chổ này, hai người cũng nhanh chân đi theo.
Leo lên xe ngựa, ba người ngồi cùng một chỗ, nhớ tới chuyện vừa mới phát sinh, Trương Anh, Chu Hân có cảm giác giống như đang nằm mơ. Hai người có địa vị thấp kém như bọn họ, con thứ sĩ tử, cư nhiên dám trực tiếp đối diện với cơn thịnh nộ của Thanh Sưởng công chúa, lại còn có thể biệu hiện không kiêu ngạo không siểm nịnh. Cho dù là bọn đại thế tử trong Hầu phủ, chỉ sợ cũng không làm được như bọn hắn vừa lắm, cũng có cốt khí đây.
“Quyền pháp chi đạo, thủ trọng tinh thần, ý chí, hai thứ này chẳng hề liên quan tới quyền pháp võ đạo. Nhưng chuyện mới nãy, các ngươi cũng thấy rõ, quyền pháp của Thanh Sưởng công chúa so với ta cao hơn, võ đạo so với ta mạnh hơn, nhưng một tiếng quát của ta đã có thể dọa lui nàng ba bước, đó chính là dựa vào tinh thần cùng khí thế. Lần này sau khi trở về, các ngươi hãy cẩn thận nghiên cứu mười tám bức tranh Mãng Ngưu đồ, hy vọng có thể giúp với các ngươi một chút. Có câu tự trợ giả thiên trợ chi (1), chân chính giúp đỡ các ngươi thay đổi tình cảnh của mình, chỉ có chính bản thân các ngươi.”
“Chúng ta hiểu rõ.” Trương Anh, Chu Hân gật gật đầu. Sự thật luôn thắng hùng biện, chuyện Phương Vân quát một tiếng dọa lui Thanh Sưởng công chúa, kèm thêm hai tên hộ vệ cường đại, tạo thành xúc động thật lớn trong lòng hai người.
Sau khi xe ngựa chạy tới Tứ Phương hầu phủ, hai tên hộ vệ đeo đao nhanh chân tới đón. Cả hai nhìn thấy cẩm y rách nát trên người Phương Vân, trên mặt tràn đầy khiếp sợ. Vết nứt này, rõ ràng là vết roi!
“Chuyện này, các ngươi biết là đủ rồi. Đừng nên nói cho phu nhân!” Phương Vân cúi đầu nói. Chuyện mẫu thân phải lao tâm khổ trí đã quá nhiều, nếu để cho bà biết được, tất nhiên sẽ càng thêm thương tâm.
“Dạ, thiếu gia.”
Ra lệnh cho hai tên hộ vệ xong, Phương Vân nhanh chóng bước vào trong phủ, vào trong sương phòng, thay xiêm y. Thối Thể đan quả nhiên thần diệu, chỉ trong chốc lát, miệng vết thương đều đã khép lại, chỉ để lại một đường ngân tích nhàn nhạt.
“Địa Cấp Châu của Thanh Sưởng công chúa, bất luận ra sao, ta cũng phải lấy cho bằng được.” Ngồi trong phòng, ánh mắt Phương Vân lấp lánh, trong đầu xuất hiện vô số ý niệm. Mạnh mẽ đẩy cửa phòng, hướng về phía vườn Tử Long mà đi.
…
Tây Hoa môn, bên ngoài Bình Đỉnh hầu phủ, hai bóng người đứng ở ngoài tường bối hồi lo lắng.
“Dương huynh, lúc này nên làm sao bây giờ? Nhân Cấp Châu đã đánh mất, thứ này lấy từ chổ của đại thế tử a! Lấy tính tình của đại thế tử, nếu như biết thứ hắn đưa lại bị thua cho người khác, chỉ sợ…” Lý Bình ngập ngừng nói, tưởng tượng ra bộ dáng giận giữ của đại thế tử khi biết được Nhân Cấp Châu bị đổ thua, trong lòng hắn cũng thấp thỏm không yên.
“Đừng nói nữa.” Nghe được tiếng đại thế tử, Dương Khiêm mày giật mấy lần. Mấy hôm nay, hắn vẫn luôn lo lắng chuyện này.
Dương Khiêm từng thử bỏ qua sỉ diện, thỉnh cầu Phương Vân trả lại Nhân Cấp Châu, nhưng đáp lại chính là một trận quyền. Hắn cũng từng muốn phái hộ vệ cướp lại, nhưng giữa ban ngày ban mặt, căn bản không tốt để xuống tay, hơn nữa Tứ Phương hầu phủ cũng có hộ vệ riêng.
“Dương huynh, việc này chậm trễ không được a. Lúc trước đại thế tử đáp ứng cho ta mượn bốn tháng, giờ chỉ còn nửa tháng, đại thế tử có thể từ Thiên Xà Sơn giải huấn trở về a. Đến lúc đó hắn đòi Nhân Cấp Châu…” Lý Bình rùng mình một cái, đột nhiên ánh mắt chợt lóe, nói: “Chi bằng chúng ta trực tiếp nói thẳng với đại thế tử đi, để cho đại thế tử đến đối phó với tên tiểu tiện loại kia.”
“Không được, tuyệt đối không được.” Dương Khiêm một ngụm cự tuyệt đề nghị của Lý Bình: “Nếu để cho đại thế tử biết được, Nhân Cấp Châu cố nhiên có thể đoạt trở lại, nhưng trước tiên hai chúng ta sẽ không tránh khỏi một trận đòn hiểm.”
Tính tình của đại thế tử cực kì táo bạo, hạ nhân trong phủ thường xuyên bị hắn đánh đập tàn nhẫn, có vài người vì bị đánh đập mà chết ngay tức khắc. Mỗi tháng đều có hai, ba thi thể được khiêng ra từ biệt viện của đại thế tử. Điều khiến Dương Khiêm sợ nhất chính là, đại thế tử từng đánh chết một gã thứ tử trong phủ, chuyện này được Đại phu nhân dằn xuống, ai cũng không thể nói, cứ như thế mà không giải quyết được gì.
“Sớm biết sẽ bị tên tạp chủng Phương Vân kia đoạt đi, trước đó quả thực không nên to gan đi cầu thế tử như vậy.” Dương Khiêm lúc này hối hận đến thúi ruột. Đại thế tử người nầy cực kỳ táo bạo, đồng thời cũng rất có thế lực. Lần trước bởi vì mượn hôn sự của tiểu muội cùng Lý Bình, Dương Khiêm mới to gan cầu đại thế tử một viên Nhân Cấp Châu.
“Dương huynh, chẳng lẽ Nhân Cấp Châu cứ vậy mà đưa cho tiện chủng Phương Vân hưởng thụ? Không còn biện pháp khác sao?” Lý Bình có hơi không cam lòng nói.
Dương Khiêm nghe vậy bỗng dưng hai mắt sáng ngời, trong lòng nảy sinh một kế thâm độc: “Lượng nhỏ (đắn đo, cân nhắc việc nhỏ) chẳng thành người quân tử, không độc sao nên đấng trượng phu. (量小非君子, 无毒不丈夫). Lý huynh, ta cần ngươi giúp một chuyện!”
Sau một hồi, Dương Khiêm quần áo rách nát, mình đầy thương tích, nghiêng nghiêng ngả ngả xông vào phòng của Tuyên Hoa phu nhân – Bình Đỉnh hầu bình thê.
Bình Đỉnh hầu có một chính thê, hai bình thê. Chính thê Lưu thị rất nghiêm khắc, bình thê Tuyên Hoa phu nhân – Trương thị hay bao che khuyết điểm. Tuyên Hoa phu nhân không một mụn con, cùng mẫu thân Dương Khiêm qua lại rất tốt, nên nhận Dương Khiêm làm nghĩa tử.
Mẫu thân Dương Khiêm, chỉ là một ả thị thiếp của Bình Đỉnh hầu phủ. Chuyện này, chỉ có Tuyên Hoa phu nhân mới có thể trấn áp được xuất thân của Phương Vân!
“Kiền nương (2), người phải cứu ta!” Dương Khiêm rống lên một tiếng vang dội liền quỳ lên mặt đất, nói không tới câu thứ hai, liền lập tức ngữ thanh nghẹn ngào, lệ như dũng tuyền.
“Hài tử, ngươi bị sao vậy!” Thấy thảm trạng của Dương Khiêm, Tuyên Hoa phu nhân bỗng nhiên đứng dậy, tràn đầy khiếp sợ nói.
Dưới sự tự thuật của Dương Khiêm, lập tức thay đổi chuyện cũ. Biến thành Phương Vân mơ ước Nhân Cấp Châu của hắn, một trận hành hung không nói, còn làm nhục Bình Đỉnh hầu quý phủ.
Ba!
Tuyên Hoa phu nhân vỗ một cái thật mạnh, gương mặt tức giận đến xanh mét: “Nực cười! Tứ Phương hầu phủ bất quá chỉ là hạng người xuất thân từ dân gian, Hoa Dương phu nhân lại càng ti tiện. Tiểu súc sinh kia một khi đã vô lí như vậy, dám làm nhục Bình Đỉnh hầu phủ ta. Quả thực là to gan!”
“Ngươi đâu, tập hợp nhân thủ đi tới học viện bắt giữ tiểu súc sinh kia, sau đó đi tới Tứ Phương hầu tìm Hoa Dương phu nhân chất vấn!” Tuyên Hoa phu nhân tức giận đến tam thi thần bạo khiêu. Vị phu nhân này lôi lệ phong hành, tập hợp hộ vệ trong phủ, lập tức leo lên ngựa chạy tới học viện.
“Kiền nương, tiểu tiện loại Phương Vân kia miệng mồm lẻo mép, đen có thể nói thành trắng. Di nương nếu đi tới học viện, ngàn vạn lần đừng nên cho hắn có cơ hội mở miệng, lấy tác phong của Tứ Phương hầu phủ, nhất định sẽ không thừa nhận.” Nhìn thấy Tuyên Hoa phu nhân lôi lệ phong hành, trong lòng Dương Khiêm cũng phát sợ, nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không ổn, lại bước tới nói thêm vài câu.
“Không sợ hắn không thừa nhận, Khiêm nhi, ngươi cũng đi tới. Lần này kiền nương nhất định sẽ thay ngươi làm chủ!” Tuyên Hoa phu nhân ngồi trong xe ngựa, vén rèm, lãnh nghiêm mặt, nói với Dương Khiêm.
“Không hay, lợn lành chữa thành lợn què (lộng xảo thành chuyên – 弄巧成拙) !” Dương Khiêm kêu la một tiếng, nhưng Tuyên Hoa phu nhân uy nghiêm bậc nào, căn bản không cho hắn cự tuyệt.
Sáng sớm vào đúng giờ Thìn, Thượng Kinh thành tràn ngập hàn vụ, sáu chiếc xe ngựa Bình Đỉnh hầu phủ chạy chỉnh tề, cuồn cuộn hướng tới học viện mà chạy, một bộ giá thế khởi binh vấn tội.
Chú thích
(1) tự trợ giả thiên trợ chi (自助者天助之): chắc có thể hiểu là “người tự giúp mình, trời chỉ lối.” hoặc đọc ngược lại.
(2) Kiền nương (干娘): mẹ nuôi/ nghĩa mẫu.
=======
Từng chiêu từng thức của Phương Vân bài bản hẳn hoi, thiên địa nguyên khí tụ tập quanh người của hắn cũng càng lúc càng nhiều. Phương Vân cảm giác được, tốc độ thu nạp thiên địa nguyên khí đã chậm lại, điều này hiển niên là hiện tượng của Nguyên Khí cấp đỉnh phong, sắp bước vào Chân Khí cấp.
“Lấy tình huống của ta bây giờ, chắc khoảng vài ngày nữa là có thể bước vào Chân Khí cấp!’ Phương Vân tự đánh giá một hồi rồi đột nhiên tung chưởng vào một tảng đá lớn trong Tử Long hoa viên.
Ầm!
Một khối đá lớn rạn nứt ra, đá rớt ra từ trên cao đổ xuống, lọt vào trong hồ, nước bắn tung tóe. Lực lượng thân thể của Phương Vân rõ ràng đã đến trình độ phá sơn khai thạch, đúng là biểu hiện của Nguyên Khí cấp đỉnh phong. Phương Vân đối với phán đoán trong lòng ngày càng rõ hơn.
“Đi học cung thôi!” Tu vi tiến nhanh, trong lòng của Phương Vân cũng rất là cao hứng. Đi ra đình viện, lập tức có người hầu biết ý đưa cho áo khoác.
– Thiếu gia, uống chén trà sâm này đi. Đây là do phu nhân tự mình làm, nói là thấy thiếu gia luyện tập cực khổ, muốn bồi bổ cho thân thể.
Chờ Phương Vân thay áo ngoài xong, nha hoàn xinh xắn lập tức đưa lên một chén trà nhỏ.
– Đây cũng là do phu nhân dậy sớm để làm.
Nha hoàn xinh xắn nói thêm một câu.
Uống chén trà sâm nồng đậm, Phương Vân vừa cảm động vừa áy náy. Tự biết mình ngày đêm luyện công tuy gấp gáp, nhưng lại liên lụy cả mẫu thân ngủ không ngon.
– Mấy người về nói cho mẫu thân ta biết, ta chỉ luyện trong một thời gian ngắn mà thôi. Sau này cũng sẽ không ở Tử Long hoa viên nữa.
Phương Vân trong lòng có chủ ý, sau này sẽ luyện công ở trong phòng. Mặc dù có hơi nhỏ một chút, thi triển chân tay không thoải mái, nhưng tốt hơn là để mẫu thân lo lắng.
– Thật tốt quá, chúng ta sẽ trở về nói cho phu nhân.
Hai nha đầu liếc nhau rồi vui vẻ nói. Hoa Dương phu nhân tính tình hiền hòa, đối với hạ nhân không tệ. Bọn nha hoàn nhìn thấy phu nhân dạy sớm nấu chén canh, trong lòng cũng có chút chua xót, dù sao Hoa Dương phu nhân tuổi cũng không còn trẻ nữa.
Cho hai nha hoàn rời đi, Phương Vân bước ra khỏi Tứ Phương hầu
phủ.
Đi vào học cung, Phương Vân đột nhiên có cảm giác không bình thường, nhưng không giống ở chỗ nào thì cũng không rõ. Dường như, thỉnh thoảng có vài ánh mắt quái dị nhìn về phía mình, nhưng mà, chuyện này cũng đã có từ lúc đánh bại Dương Khiêm, cho nên Phương Vân cũng không để trong lòng.
Đến lúc gần nghe giảng bài thì cảm giác quái dị này lại bùng phát lên mãnh liệt.
– Không đúng.
Phương Vân dừng bước, nhìn khắp nơi.
– Có vấn đề. Học cung bình thường rất đông người. Nhưng sao lúc này lại an tĩnh như vậy, một bóng người nhìn cũng không thấy.
Không sai, ngày thường dòng người rất là nhộn nhịp đông đúc, nhưng lúc này lại im ắng, một bóng người cũng không thấy. Cảnh tượng này vô cùng đối lập với cảnh hối hả thường ngày.
Phương Vân quay đầu lại, chỉ thấy ở một góc học cung, thấy các sĩ tử trợn tròn hai mắt đang nhìn mình. Thấy Phương Vân nhìn sang, mấy sĩ tử đó chột dạ, quay đầu đi.
– Có vấn đề!
Phương Vân xác định phán đoán trong lòng, nhưng cũng không để ý chút nào, áo bào rung động, hướng về phía học đường mà đi: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Bản thân ta cũng muốn nhìn, rốt cuộc là ai đang làm trò!”
Phương Vân đẩy cửa ra, vừa bước vào bên trong học đường, Ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở hai bên vô cùng sâm nghiêm, có hai hàng hộ vệ vẻ mặt lạnh lẽo, tay nắm lấy đao, thẳng tắp đứng ở hai bên.
Ở giữa hai bên hàng hộ vệ, có một cái ghế mộc sơn hồng, một cái bàn gỗ lim bốn chân, phía trên còn có một chén trà xanh bằng sứ.
Ở trên ghế mộc, có một phụ nhân trung niên sắc mặt tái nhợt, khoảng bốn mươi tuổi. Tóc của nàng vén lên, dùng một cây trâm kim cài lại, móng tay thon dài đặt trên lan can ghế, vẻ mặt không giận mà uy.
– Quỳ xuống.
Thấy Phương Vân đi vào, Tuyên Hoa phu nhân đột nhiên quát lên. Thanh âm vang dội, mang theo uy nghiêm cùng khí thế vang dội.
– Oh?
Phương Vân giương mày lên, lạnh lùng nói.
– Ngươi là ai?
– Lớn mật, lễ nghi bái kiến cáo mệnh phu nhân của triều đình, mẫu thân của ngươi không dạy cho ngươi sao?
Tuyên Hoa phu nhân nổi giận, vừa mở miệng chính là dùng lễ nghi triều đình để chèn ép.
– Phương Vân, ngươi thật lớn mật. Thấy Tuyên Hoa nương nương của Bình Đỉnh hầu phủ còn không hành lễ. Đây cũng là Cáo mệnh phu nhân do triều đình sắc phong, ngươi dám miệt thị triều đình sao? Miệt thị Hoàng hậu nương nương sao?
Một âm thanh ở bên cạnh kêu lên, khí ngạo ngang tàng, chính là Dương Khiêm đi theo.
Phương Vân lúc này mới chú ý đến Dương Khiêm bên cạnh phụ nhân, nhất thời sắc mặt đại biến: “Thì ra là hắn!”
– Lớn mật, còn không quỳ xuống. Xem ra, là muốn ta đi đến chỗ Hoàng hậu nương nương, thưa chuyện mẫu thân ngươi dạy dỗ rồi!
Tuyên Hoa phu nhân sắc mặt xanh mét, lạnh giọng nói.
Pháp lệnh của Đại Chu hoàng triều, Phương Vân lúc này còn không có công danh, tước vị trong người, gặp phải nhất phẩm cáo mệnh phu nhân triều đình phải hành lễ!
Trong miệng còn lưu lại mùi vị chén canh do mẫu thân làm cho, nhớ tới tình cảnh của mẫu thân, lúc lên kinh lúc nào cũng phải cẩn thận, khó khăn vô cùng, Phương Vân không thể nhẫn tâm để mẫu thân chịu khổ nữa.
Bịch!
Một âm thanh nặng nề, mang theo khuất nhục vô tận, dưới bao ánh mắt nhìn soi mói ở ngoài cửa, Phương Vân nặng nề quỳ xuống mặt đất, cúi xuống rồi ngẩng cao đầu.
– Học sinh Phương Vân, ra mắt Tuyên Hoa phu nhân!
Ngay giây phút hai đầu gối quỳ xuống, Phương Vân cảm giác thấy lòng mình đang rỉ máu.
“Phương Vân, nhẫn nhịn. Vì mẫu thân, cho dù như thế nào, ngươi cũng phải nhịn xuống!”
Phương Vân mạnh mẽ nói với chính mình, hắn cảm giác thấy tay mình đang run rẩy, hắn sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà gây ra chuyện.
Thấy Phương Vân quỳ xuống, giọng nói không còn cao ngạo. Tuyên Hoa phu nhân rốt cuộc khẽ gật đầu. Dương Khiêm ở phía sau ánh mắt lóe lên, vẻ mặt đầy khoái ý.
Lớn tiếng dọa người, chèn ép khí thế đối phuong, đối với Tuyên Hoa phu nhân mà nói, đây mới chỉ là bước đầu tiên. Ở lâu năm trong kinh thành, quanh năm lục đục, âm mưu ám đấu với nhau, Tuyên Hoa phu nhân đã sớm có thủ đoạn của riêng mình.
Việc ám đấu, bè cánh đấu đá cũng như là một loại cầm quân đánh giặc hay dạy một bộ võ thuật cho binh lính ! Nếu như loại chiến đấu này mà cũng có phân chia tu vi, thì Tuyên Hoa phu nhân cũng tự nhận mình là một nhân vật trong các vương hầu.
Tuyên Hoa phu nhân lạnh lùng nhìn Phương Vân, bưng chén trà lên, hít vào một hơi, rồi bắt đầu quở trách.
– Tiểu súc sinh, ngươi thật to gan! Ở ban ngày ban mặt, dám lấy đồ của Bình Đỉnh hầu phủ ta, đoạt bảo đả thương người. Trong mắt ngươi còn có vương pháp sao?
Phương Vân ngẩng đầu ngắm nhìn Dương Khiêm, trong mắt hiện lên một tia hận sắc, biết là hắn đang nói sai thị phi. Cảm giác thấy hận ý của Phương Vân, Dương Khiêm thần sắc biến đổi, lảng tránh đi chỗ khác.
Thấy Phương Vân còn dám ngẩng đầu, trong lòng Tuyên Hoa giận dữ.
– Một lời không hợp, dám đả thương người đoạt bảo. Trong lòng ngươi còn có lễ nghĩa liêm sỉ sao? Ngay cả liêm sỉ cũng không có, ngươi chẳng lẽ là súc sinh dã man chưa thuần hóa sao?
Nghe được hai chữ ‘súc sinh’, thân thể của Phương Vân run lên, đôi môi cũng cắn ra máu. Bị một vị phu nhân lấy mẫu thân ra uy hiếp, phản bác không được, hắn chưa từng bị chịu nhục như thế này.
Tuyên Hoa phu nhân đôi môi chớp động, tiếp tục đánh võ mồm, không hề có ý tứ bỏ qua cho Phương Vân.
– Đoạt bảo đả thương người thì thôi, ngươi chỉ là một tên tiện chủng bình dân hầu, thân phận địa vị ti tiện lại dám làm nhục Bình Đỉnh hầy phủ. Là ai cho lá gan ngươi như thế, lại dám làm loạn? Nếu không phải là hầu gia không có ở trong kinh thành, nếu như là lúc trước, chỉ dựa vào lá gan không có lễ phép như ngươi, cả gan làm loạn, nếu như ở tiền triều, ta đã có thể kéo ngươi tới thành cung, lăng trì xử tử! Ai cũng không thể cản!
Nghe thấy Tuyên Hoa phu nhân nói muốn đem mình tới thành cung, lăng trì xử tử, thân thể của Phương Vân rung động kịch liệt. Ở kiếp trước, cả nhà Tứ Phương hầu phủ trên dưới ba trăm người, chính là bị hoàng thất xử tử ngay ở hành cung.
Tuyên Hoa phu nhân nói mấy câu không có lễ nghĩa, liền thọc đến chỗ đau nhất của Phương Vân. Trong giây lát, hai móng tay của Phương Vân trắng bệch, hai mắt đỏ lên, hắn cảm giác thấy chính mình đã nhịn không được nữa.
Nhưng, Tuyên Hoa phu nhân vẫn đang tiếp tục, không một chút bận tâm đến cảm giác Phương Vân. Tác phong làm việc của nàng là chèn ép địch nhân, cho tới bây giờ cũng là một kích trí mạng, không để lối thoát.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!