Phương Linh ở trong căn hộ A.2626 đang rất vui vẻ dọn dẹp nhà cửa, thậm chí cô còn mở cả nhạc lên vừa làm vừa nhảy nhót theo. Cô hoàn toàn không biết rằng, mọi hành động của mình đã được toàn bộ ba chiếc camera lắp ở trong căn hộ này ghi lại.
Những hình ảnh dễ thương của Phương Linh đã được truyền đến hệ thống màn hình theo dõi trong một căn phòng cách đó không xa. Trước dàn màn hình đó có bốn người đang chăm chú nhìn, không những thế hệ thống màn hình này còn có hình ảnh của nhiều người khác cũng trong tình trạng tương tự Phương Linh nhưng là ở các căn hộ khác nhau.
Người phụ nữ trung niên ngồi ở ghế đầu tiên cất tiếng:
“Đây là loạt ứng viên cuối cùng, nếu hết năm người này mà cậu vẫn chưa chọn được ai phù hợp, tôi nghĩ cậu sẽ phải tiếp tục ra khách sạn ở tiếp.”
Người ngồi ở ghế thứ hai, là một thanh niên trẻ vô cùng điển trai, khuôn mặt đang liếc nhìn khắp mười lăm cái màn hình trước mặt xem những người trong đó đang làm gì. Nghe thấy người phụ nữ bên cạnh nói vậy, cậu ta chỉ nói một câu:
“Tôi biết rồi.”
Ánh mắt cậu thanh niên dừng lại nhìn chăm chú vào một màn hình có đánh số thứ tự 03, trong đó phát ra hình ảnh một cô gái đang vừa dọn dẹp, vừa nhảy múa rất là vui vẻ. Cậu ta phóng to màn hình ra để có thể nhìn cận mặt cô gái này, khuôn mặt cũng không có gì quá đặc biệt, miệng thì mấp máy hát theo nhạc, quan trọng cô ta đang làm việc rất là vui vẻ.
Rời màn hình đó, ánh mắt cậu thanh niên liếc tiếp một vòng các màn hình trước mặt xem xem những người còn lại đang làm gì cho đến giờ phút này. Cô gái trẻ ngồi ở ghế thứ ba khi thấy ánh mắt của người thanh niên nhìn khắp mọi nơi, cô ta cũng kết hợp với ánh nhìn của cậu ta mà ý kiến, đồng thời cũng chỉ tay để xác nhận lại từng nhân vật một:
“ Người này, sau khi vào nhà, mở máy chơi điện thoại đến tận bây giờ. Còn chưa một lần rời mắt khỏi điện thoại.”
Cô gái chỉ vào màn hình đầu tiên ở góc bên phải của hệ thống có đánh số thứ tự 01, trong đó có hình ảnh một cô gái đang ngồi chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại.
Tiếp theo đó, cô gái lại chỉ vào màn hình phía ngay bên cạnh có số 02 và trình bày: “Người phụ nữ trung niên này thì liên tục gọi điện thoại nói chuyện đến tận bây giờ.”
Rồi cánh tay chỉ vào màn hình số 04: “Cô gái này thì sau mười lăm phút ngồi đợi đã lấy điện thoại ra xem phim.”
Chỉ tiếp vào màn hình ghi số 05: “Bà này thì cũng gọi điện, nhắn tin suốt sau năm phút ngồi yên, không những thế còn hai lần đi đến tủ lạnh lấy nước và hoa quả ra ăn.”
Và trên màn hình cuối cùng có số 06, không cần có thuyết mình, người phụ nữ trung niên thứ ba đang ngồi khoanh tay ngủ ngon lành từ lúc nào.
Cậu thanh niên quay sang bên trái nói với người phụ nữ ngồi ở chiếc ghế đầu tiên:
“Quản lý Dương à, năng lực tuyển dụng của chị ngày càng đi xuống nhỉ.”
Nói xong, cũng chẳng thèm nghe người tên là Dương kia giải thích, cậu ta chỉ vào màn hình số 03 ngay trước mắt hỏi trống không:
“Người này thì sao?”
Cô gái trẻ ngồi ngay cạnh bên phải của cậu thanh nhiên cất lời:
“Cô gái này, sau hai mươi phút ngồi ngay ngắn đợi thì đã điện thoại cho chị Dương hỏi xem có tiến hành phỏng vấn không. Sau khi đồng ý đợi tiếp cô ta đã xin phép dọn dẹp vì thấy bẩn quá.”
Cậu thanh niên gật gù có vẻ hài lòng:
“Dọn được bao lâu rồi?”
Cô gái nhỏ ngồi bên tay phải cậu ta đáp:
“Lúc cậu chủ vào đây, cô ấy đã dọn được năm phút, tính đến bây giờ là đã được khoảng ba mươi phút rồi.”
Quay sang bên người tên Dương hỏi tiếp:
“Đã hơn một tiếng rồi, ngoài cái cô này ra, không ai liên hệ gì với chị à?”
Khi nói đến từ cô này, tay cậu thanh niên chỉ vào màn hình trong đó Phương Linh vẫn cặm cụi dọn dẹp nốt chỗ đồ đạc ở bếp.
Người mà nãy được gọi là Quản lý Dương gật đầu xác nhận.
Cậu thanh niên ngẫm nghĩ một chút, rồi cất tiếng:
“Chị gọi cho tất cả báo nay có việc bận đột xuất không kịp đến mà bây giờ mới có thể liên hệ lại, chị hẹn họ buổi khác.”
Người phụ nữ tên Dương gật đầu. Cô ta vừa định cầm máy lên bấm số thì cậu thanh niên nói thêm:
“Chị mở loa ngoài cho tôi. À, gọi cái cô số ba sau cùng nhé.”
Người quản lý tên Dương gật đầu và bắt đầu công việc. Cuộc điện thoại thứ nhất được hoàn thành, người con gái khi nghe Quản lý Dương nói chuyện, cô ta nhún vai tỏ ý không sao, và đứng dậy đi về, vẫn là vừa đi vừa cắm mặt vào màn hình điện thoại
Người phụ nữ trung niên thứ hai, khi nghe được một nửa thông tin từ Quản lý Dương trình bày, bà ta đã mắng xối xả không thương tiếc, thậm chí còn nói những câu khó nghe vô cùng. Sau đó bà ta hầm hầm đi ra phía cửa bỏ đi.
Cô gái ở màn hình số bốn thì cũng đồng ý ra về và đợi liên hệ lại để phỏng vấn lần sau. Người phụ nữ trung niên ở màn hình số năm thì cũng càu nhàu phê bình một hồi, kêu bà ta mất cả ngày buổi ngồi đây không làm được gì, còn kêu đòi được lương chờ. Trước khi ra về bà ta còn chạy vội lại chỗ tủ lạnh, dáo dác ngó nghiêng và lấy từ trong đó một chùm nho đút vào túi rồi mới đi.
Nực cười nhất là người phụ nữ trung niên ở màn hình số sáu, bà ta chắc là không để chuông điện thoại nên Quản lý Dương gọi liên lục mà người đàn bà đó vẫn ngồi ngủ ngon lành khiến cho cậu thanh niên ngồi bên cạnh Quản lý Dương cười phá lên.
Quản lý Dương sau đó đành phải gọi xuống quầy lễ tân để nhờ lễ tân lên gọi bà ta dậy.
Cuối cùng, trước khi bấm máy cho cô gái còn lại vẫn đang miệt mài lau chùi trong căn hộ A.2626 kia, Quản lý Dương hỏi:
“Cô bé này đạt rồi phải không?”
Cậu thanh niên gật gù ngầm xác nhận. Quản lý Dương hỏi tiếp:
“Vậy tôi báo lại cô ấy đã được nhận nhé.”
Cậu thanh niên lắc lắc đầu liên tục:
“Không. Chị cứ nói y như với những người kia cho tôi.”
Quản lý Dương gật đầu rồi bấm máy gọi cho Phương Linh.
Cả bốn người ở trong căn phòng đều hành động giống nhau, chính là nhìn chằm chằm vào màn hình có số ba kia.
...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!