Nghe tin con Sen nhanh chóng đến cơ sở, nó hỏi quản lý :
-Xe đi được bao lâu rồi
-Chừng 20 phút .
Lúc này điện thoại cậu đổ chuông là ông gọi đến. Không biết bên kia nói gì cậu chỉ trả lời đúng mỗi một câu rồi tắt máy :
--Con sẽ giải quyết chuyện này sớm
Chờ cho cậu tắt máy hẳn còn Sen mới quay sang hỏi :
-Ông biết chuyện rồi hả cậu
-Ừ. Chuyện này chắc chắn hai mẹ con nhà kia đã dở trò chơi bẩn nên tin tức mới đến tai ông nhanh như thế
Khi cậu còn đang nghĩ cách thì con Sen bỗng thốt lên
-Xác định được vị trí của xe hàng rồi cậu.
-Ở đâu
Con Sen đưa màn hình cho cậu xem
-Cậu xem này dấu chấm đỏ nhấp nháy chính là vị trí xe hàng của mình
Cậu ngẩng mặt lên nhìn con Sen nhíu mày hỏi :
-Không phải định vị của ta đã mất kết nối với xe rồi sao ?
-Mấy ngày trước em đã có nghi ngờ lão Trung nên đã âm thầm gọi người gắn thêm một con chíp định vị khác trên xe.
Quá phấn khích cậu đưa ngón tay lên tán thưởng nó :
-Giỏi lắm Sen đúng là cậu không nhìn nhầm người.
Đây là lần đầu tiên con Sen nhận được lời khen của cậu, mặc dù nó đang sung sướng trong người nhưng vì việc hệ trọng trước mắt nó phải kìm nén sự sung sướng ấy lại, kìm luôn cái vẻ mặt đắc chí tập trung vào việc quan trọng cần phải làm ngay bây giờ . Nó cầm lấy tay cậu kéo đi
-Mình đi nhanh thôi cậu hy vọng sẽ kịp giờ giao chuyến hàng thứ hai cho bên kia
Cậu chần chừ kéo tay con Sen lại
-Khoan đã chờ chút .
Ở bên kia bà Kim Cúc nhận được tin báo cậu Gia Luân và con Sen đã tìm được vị trí của xe hàng, bà ta khá tức giận gọi điện cho người của mình :
-Thực hiện kế hoạch B đuổi theo chặn chiếc xe của hắn lại không được cho hắn lấy lại xe hàng .
Hai chiếc xe của người bà Kim Cúc ngay lập tức đuổi theo chiếc xe của cậu đang chạy phía trước. Xe cậu chạy được một đoạn lại bẻ lái rẽ sang một hướng khác, hai chiếc xe phía sau vẫn bám theo không đứt. Một tên trong số đó nói với đàn em :
-Tụi mày có thấy gì lạ không cứ như tụi nó cố tình chạy vòng vòng.
-Em cũng thấy thế đại ca.
-Vượt lên chặn đầu xe tụi nó lại .
-Em đang cố đây đại ca
-Mày tránh ra để tao.
Sau một cú nhấn mạnh chân ga từ gã đại ca xe vụt nhanh như một cơn gió luồn lách qua những chiếc xe khác vượt lên chặn đầu chiếc xe của cậu Gia Luân, âm thanh phanh kít như muốn bắn ra cả tia lửa . Bọn người của bà Kim Cúc bước xuống xe hùng hổ tiến về phía xe câụ nhưng lại hết sức cay cú khi người trong xe không phải là cậu Gia Luân mà là một gã đàn ông nào đó lạ mặt . Biết vừa bị cho ăn một cú lừa gã đại ca đạp mạnh chân vào bánh xe chửi thề :
-Mẹ kiếp bị lừa rồi
Sau cậu chửi thề đó gã đại ca gọi điện cho bà Kim Cúc báo tin :
-Chúng ta bị lừa rồi người điều khiển chiếc xe đó không phải là hắn
-Cái gì ? Vậy hắn và con nhỏ Sen đó đâu
-Tôi cũng không biết
-Một lũ vô dụng. Tao trả tiền để tụi mày làm ăn kiểu như thế đấy hả. Mẹ kiếp.
Cậu Quốc Bảo cũng ở đấy biết tin không còn giữ nổi bình tĩnh mà hét lên :
-Mẹ làm gì đi chứ. Chuyện này mà hỏng chúng ta không còn cơ hội để ra tay nữa đâu.
-Mẹ đang rối mày im miệng lại đi.
****
Xe của cậu Gia Luân chạy vuốt trên đường cao tốc nhanh chóng đến vị trí của xe hàng, trong thời gian đó xe hàng không hề di chuyển . Con Sen quay sang hỏi cậu của nó :
-Sao cậu biết bà Kim Cúc sẽ cho người chặn đầu chúng ta lại mà dùng cách đánh lạc hướng này vậy cậu
--Người của bà ta luôn túc trực theo dõi bên ngoài trong suốt những ngày qua. Nêm việc chúng ta biết được vị trí xe hàng bà ta chắc chắn sẽ nắm được thông tin nhanh nhất
-Thì ra là vậy. Nếu cậu không nhanh trí thì có lẽ chúng ta đã bị mấy bọn người kia chặn đầu từ lâu.
-Kiểm tra lại xem xe hàng có di chuyển không .
-Không cậu vẫn đứng nguyên vị trí như cũ
-Chúng ta phải nhanh đến đó trước khi bà ta tiếp tục giở trò
Xe cậu chạy vào một bãi đất hoang , từ ngoài xe nhìn vào cậu và con Sen thấy được xe hàng đang đậu chình ình ở đó, ngồi gần đó là lão Trung đang ngồi ngậm điếu thuốc phì phèo điệu bộ nôn nóng như đang mong ngóng ai đó đến. Cậu và con Sen bước xuống xe xông thẳng vào , lão Trung nhìn thấy cậu và con Sen cũng giật mình đứng dậy vứt điếu thuốc còn đang hút dở trên tay quay người bỏ chạy vào trong đồi thông . Cậu bảo con Sen ở lại trông chừng xe hàng một mình cậu đuổi theo lão Trung , với một người biết võ như cậu sức sẽ dẻo dai hơn người bình thường nên không mấy chốc cậu đã tóm được cổ áo của lão Trung vật mạnh lão xuống đất. Bị thất thế lão Trung chắp tay van xin cậu :
-Em lạy cậu xin cậu tha cho em lần này. Em trót dại.
-Ai sai mày làm những chuyện này ?
-Là bà Kim Cúc và cậu Quốc Bảo , bọn họ ép em chứ em cũng không dám phản bội cậu. Xin cậu tha cho em lần này.
-Muộn rồi. Đi
Ông nhận được tin của cậu thì bay ra miền Trung ngay ngày hôm sau. Ngồi trước mặt ông hai mẹ con bà Kim Cúc không còn dáng vẻ tự tin như ngày nào chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất. Ông lên tiếng hỏi :
-Chuyện vừa rồi có liên quan đến con không Quốc Bảo.
Cậu Quốc Bảo nghe gọi tên liền ngẩng mặt lên chối :
-Không liên quan đến con thưa ba.
-Vậy tại sao anh con nói chuyện đó là do con sai người làm .
-Chắc là có sự hiểu lầm gì ở đây thôi ba.
Con Sen đứng bên cạnh cậu nhếch cái môi thái độ khinh đến rõ. Nó nhìn cậu , cậu gật đầu nó liền quay sang nói nhỏ vào tai ông.
-Đưa nó vào đây.
Lão Trung đẩy cửa đi vào dáng vẻ rụt rè mắt đảo quanh . Nhìn thấy ông ngồi ở đằng kia lão nhanh chạy đến quỳ gối xuống tiếp tục van xin :
--Vì một phút trót dại nên con đã làm ra những chuyện sai trái xin ông tha cho con lần này.
-Không tự dưng mà cậu lại nảy ra ý định muốn cướp xe hàng . Vậy ai là người sai cậu làm chuyện này .
Lão Trung quay sang chỉ thẳng tay vào mặt hai mẹ con bà Kim Cúc
-Chính là bà Kim Cúc và cậu Quốc Bảo thưa ông. Bọn họ đưa cho con một số tiền khá lớn và bắt con phải làm theo như những lời họ nói.
Ông đưa đôi mắt tức giận nhìn sang hai mẹ con bà Kim Cúc quát lớn :
-Chuyện đã đến nước này còn gì để nói không
Bà Kim Cúc biết không thể chối nên ôm hết tội lỗi vào người. Bà ta nắm lấy tay ôm nhận tội
-Tất cả chuyện này là do em làm thằng Quốc Bảo không biết gì hết . Cũng tại em nghĩ đến tương lai của con nên đã có những suy nghĩ hồ đồ. Anh có trách tội thì trách một mình em đừng trách con mà tội cho nó.
-Bà có biết làm như thế là hại con , làm lệch lạc lối suy nghĩ của nó hay không
-Em biết mình sai rồi nên anh có phạt như thế nào em cũng chịu.
-Ngay từ đầu tôi đã nói cuộc thi này là công bằng nếu ai gian dối thì sẽ bị loại. Thời hạn mặc dù chưa đến ba tháng nhưng tính đến hiện tại doanh thu ở cơ sở do thằng Gia Luân đảm nhiệm đang trên đà phát triển và đạt được những con số nhất định. Cuộc thi này không cần phải tiếp tục ai thắng ai thua đã có kết quả.
Cậu Quốc Bảo vẫn là không phục lên tiếng:
-Nhưng vẫn chưa hết thời hạn 3 tháng mà ba như thế thì đâu còn đúng như tiêu chí bán đầu đưa ra.
-Con còn lên tiếng được nữa sao ? Qua chuyện lần này ba quá thất vọng về con.
Khi cậu Quốc Bảo còn định nói thêm thì bà Kim Cúc nháy mắt ra hiệu im lặng không nên nói thêm gì trong lúc này. Ông tiếp tục lên tiếng :
-Trong tuần này hai đứa giao lại cơ sở cho quản lý đứng ra tiếp quản rồi nhanh chóng quay về nhà
-Vâng.
Ông quay sang nói với bà Kim Cúc.
-Còn bà về nhà tự đóng cửa phòng 3 tháng suy nghĩ lại cách dạy con của mình đi.
-Em biết rồi.
***
Nhìn con Sen váy vóc đẹp đẽ nó còn đánh cái môi đỏ kè cậu mới lên tiếng hỏi :
-Tối rồi mày còn đi đâu vậy Sen ?
-Em đi gặp một người bạn cậu
-Trai gái hay mà ở đây thì mày có bạn nào được
-Bạn em mới quen . Em đi lát em về nghe cậu
-Về trễ là ngủ ở ngoài đấy
-Em có chìa khoá mà cậu không cần phải chờ em đâu.
Con Sen đi đến địa điểm mà Dương hẹn gặp mặt, nhìn thấy Dương ngồi ở ghế đá đằng kia con Sen cũng nhanh bước đến
-Anh Dương chờ em có lâu không ?
-Anh cũng vừa mới đến thôi. Sao Sen không để anh đến nhà đón như thế có phải tiện hơn không
-Vậy thì phiền anh quá .
-Đưa đón người mình thích đó là một niềm hạnh phúc sao là phiền phức được.
Một câu nói thích của Dương cũng đủ làm ruột gan con Sen nhào lộn trong đấy. Nó ngồi vén mái tóc ra sau vành tai đúng kiểu người con gái e thẹn
-Anh Dương gọi em ra đây có việc gì hông ?
-Chỉ là anh muốn gặp Sen muốn nghe giọng nói của Sen mà thôi.
-Anh Dương này .
-Sen cứ nói anh vẫn đang nghe
-Cuối tuần này em không còn ở đây nữa có một việc em cứ canh cánh trong lòng muốn nói cho anh biết nhưng lại sợ anh giận. Mà dù anh có giận hay trách gì em thì em cũng phải nói
-Chuyện gì vậy Sen ? Mà Sen đi đâu.
-Thật ra cuộc gặp gỡ của chúng ta trước đây đều là do em dàn dựng, kể cả việc tiếp cận anh cũng nằm trong kế hoạch của em. Em…
-Là như thế nào anh không hiểu
-Người mà em giới thiệu với anh là anh trai của em thật ra đó là cậu chủ của em. Ông giao cho cậu cơ sở ở ngoài này để tiếp quản với mong muốn phát triển doanh thu cho nên em..
Dương cắt ngang lời Sen :
-Cho nên em tiếp cận anh để khai thác lượng khách hàng tiềm năng.
Con Sen gật đầu nhẹ nhưng rồi nó cũng vội giải thích
-Đúng là thế nhưng mà em thật lòng xem anh như một người bạn tốt. Em biết nói ra anh sẽ nghĩ em lợi dụng anh nhưng nếu không nói em càng thấy áy náy hơn.
-Chuyện này cũng không có gì to tát đó cũng là một cách để tiếp cận nguồn khách hàng. Quan trọng anh hiểu con người Sen như thế nào
-Anh Dương không giận em sao ?
Bất ngờ Dương nắm chặt lấy bàn tay Sen với cái nhìn ấm áp
-Anh không giận cũng không trách gì Sen và cũng không muốn Sen xem anh như một người bạn. Anh muốn Sen xem anh như một người bạn trai. Sen à! Anh thật lòng rất thích Sen
Cậu Gia Luân đứng sau gốc cây quan sát không bỏ sót một chi tiết nào , cố lắng tai nghe nhưng lại không nghe thấy gì vì khoảng cách khá xa. Cái nắm tay bất thình lình của anh chàng Dương làm cậu không còn cảm giác gì với mấy con muỗi đang nhởn nhơ hút đầy một bụng máu. Cậu đứng bật dậy đứng chống hông nhìn hai con người kia tay trong tay ánh mắt cay cú miệng cứ lẩm bẩm :
-Nắm cả tay luôn cơ đấy .