Mây bên ngoài tập trung một chỗ, chồng chất thành hình thù không rõ, thời tiết càng nóng nực oi bức, ngói lưu ly hai bên đường cung điện hẹp dài giống như bị dội lên một lớp dầu, rất nhanh, một luồng ánh sáng nhạt cắt ngang phía chân trời, tiếng sấm đầu tiên rền vang.
Sấm rền vài tiếng, mưa mới tí tách rơi xuống, khác hẳn với cơn mưa lớn vài ngày trước, nhưng cũng đủ làm dịu đi cái nóng oi bức.
Trần Loan nhíu chặt chân mày, hỏi lại: “Cướp ngục?”
Thiên lao canh phòng nghiêm ngặt, vào trong lao chủ yếu là một vài kẻ hung ác khét tiếng hoặc là quan viên phạm tội, trông coi cực kỳ chặt chẽ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới có người dám xông vào thiên lao cướp người.
Hồ Nguyên khom lưng vén gọn tấm rèm châu lên cho nàng, tiếng hạt châu va vào nhau ở nơi này cực kỳ trong trẻo rõ ràng, y đè giọng nói: “Không dối gạt nương nương, là vì Triệu tứ công tử mà tới.”
Y không nói, Trần Loan cũng đoán được.
Trong khoảng thời gian này, cũng chỉ có mình Triệu Khiêm có bối cảnh như thế đang ở trong nhà lao.
Điều này cũng hoàn toàn chứng minh cho việc quận chúa Cẩm Tú và bè đảng còn sót lại đều đang chờ cơ hội hành động, chưa rời khỏi kinh đô.
Sau rèm châu là bức bình phong khổng tước mười hai tấm, phía trên thêu chỉ vàng chỉ bạc, khổng tước xòe đuôi, mặt ngoài thêu mây lành và chữ phúc, nhìn cực kỳ mạnh mẽ tráng lệ.
Trong Ngự Thư Phòng xông Long Tiên Hương, Hồ Nguyên đưa đến đây cũng khom người lui xuống.Trần Loan bèn vừa đi vừa nhìn, rẽ qua một góc nhỏ đặt tủ sách, tầm mắt nàng đột nhiên rộng mở, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh trên án làm bằng gỗ lê vàng.
“Tới rồi à?” Kỷ Hoán ngước mắt, vẻ uy nghiêm trong mắt như thủy triều rút xuống, vẫy vẫy tay với nàng, đỉnh lông mày gồ lên hơi giãn ra.
Trần Loan bước tới, mới đến trước mặt hắn, đã bị hai cánh tay ấm áp mạnh mẽ túm eo, giọng người đàn ông lạnh nhạt, ẩn chứa sự mệt mỏi: “Hồ Nguyên nói hết rồi chứ?”
Trần Loan do dự khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đại khái biết được một chút, là thiên lao của Đại Lý Tự xảy ra chuyện?”
Chân mày Kỷ Hoán nhíu chặt hơn, lực ôm nàng cũng chặt hơn một chút, giọng hắn căng thẳng cực kỳ, nói thêm: “Một canh giờ trước, lúc lính canh ở thiên lao thay ca trực, ám vệ do Triệu Khiêm bồi dưỡng đã ra tay, lính canh thiên lao không phải đối thủ của bọn chúng.”
Nói tới đây, Trần Loan không kiềm được lên tiếng hỏi: “Ông ta được cứu ra ngoài rồi sao?”
Kỷ Hoán lắc đầu.
Trần Loan thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức nghe thấy hắn nói tiếp: “Trong thiên lao cũng có ám vệ canh giữ, hơn nữa Triệu Khiêm bị thương không nhẹ, nhờ vậy mới không thực hiện được.”
Ngụ ý là chỉ thiếu chút nữa, Triệu Khiêm đã thật sự chạy thoát.
“Hoàng Thượng đang phiền não vì chuyện này sao?” Đầu ngón tay Trần Loan mảnh khảnh, như gốc hành non mềm đặt trên ống tay áo người đàn ông, trắng như ngọc dương chi thượng hạng, thế là trên ngũ trảo kim long uy nghiêm cũng ngấm một tầng ánh sáng ấm áp.
Thân hình cao lớn của người đàn ông hơi cứng ngắc, hắn chậm rãi buông tay ra, nhìn dáng vẻ mơ hồ của tiểu cô nương, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Mấy ngày tới sẽ không thái bình, Triệu Khiêm đã bị chuyển đi chỗ khác, bọn chúng cũng sẽ không tùy tiện hành động nữa.”
Lời này chỉ nói một nửa, nhưng Trần Loan đã hiểu được ý chưa nói hết của hắn.
Sẽ không tùy tiện hành động là vì hiện tại bọn chúng không lần ra vị trí nơi ở cụ thể của Triệu Khiêm. Nhưng có quận chúa Cẩm Tú ở đây, thì tuyệt đối không thể cứ trơ mắt như vậy nhìn Triệu Khiêm lên pháp trường hoặc chết một cách im hơi lặng tiếng.
Bọn họ tất nhiên sẽ nghĩ một vài biện pháp khác…
Trần Loan nghĩ xa hơn, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân hoàn toàn lạnh ngắt, bên ngoài lại có tiếng sấm rền vang, khóe môi nàng mấp máy vài cái, cuối cùng vẫn nở nụ cười: “Ta không sợ.”
Nàng khẽ tì cằm lên vai người đàn ông, trên người hắn có hương vị làm người ta yên lòng, nàng nhẹ nhàng cọ má vào cần cổ ấm áp của hắn, nếu không phải không đúng lúc, thì sự tin tưởng toàn tâm toàn ý như vậy đủ khiến Kỷ Hoán sung sướng cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ánh sáng trong mắt Kỷ Hoán càng u ám hơn, giống như hai hang động sâu tối tăm không thấy đáy, hắn không muốn nói thêm chuyện này với nàng, bèn quay lại duỗi tay véo gương mặt đầy đặn của nàng một cái, khẽ khàn giọng hỏi: “Đã xem đồ ta sai người đưa đến điện Dưỡng Tâm lúc sáng sớm chưa?”
Hai đĩa hạt dưa kia sao?
Trần Loan im lặng không lên tiếng, một lúc lâu mới bật ra một câu: “Hoàng Thượng lại thích trêu đùa người ta như vậy hả?”
Bát hoàng tử của trước đây, lúc mặt lạnh là một khối băng đáng ghét, quanh năm trên mặt không có nổi nụ cười, cũng không có sức sống, sau khi làm Hoàng Đế thì càng uy nghiêm hơn, mọi người nhìn thấy vẻ sầm mặt của hắn đều cảm thấy lạnh thấu xương, nhưng đối với nàng lại khác.
Về lòng riêng, nàng vui mừng với thay đổi như vậy, vui mừng vô cùng.
Kỷ Hoán đứng dậy, mặt mày trời sinh lạnh thấu xương toát ra một loại khí thế bức người, vóc dáng hắn cao hơn Trần Loan rất nhiều, lúc này từ trên cao nhìn xuống nàng, hờ hững cong môi, nói: “Chẳng lẽ hôm đó ta hiểu sai ý nàng?”
Trần Loan không rõ nguyên do, nàng ngước mắt, trong mắt hạnh như có thể nhỏ ra nước.
Ánh mắt hắn liếc nhìn cơ thể lả lướt lung linh của nàng vài lần, như cười như không, trong giọng nói cũng không nghe ra cảm xúc gì: “Chẳng lẽ Loan Loan thật sự muốn tìm thêm mấy tỷ muội ngồi cắn hạt dưa rồi tâm sự chút chuyện vụn vặt ở hậu cung sao?”
Lúc này Trần Loan mới phản ứng lại, khóe miệng nàng hơi ỉu xìu, chân mày khóe mắt cũng hiện lên chút không vui, nắm lấy ống tay áo to rộng của người đàn ông lắc đầu, nói: “Đêm hôm trước, chính chàng nói.”
Nàng dừng một chút, có phần không yên lòng hỏi: “Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, chẳng lẽ muốn nuốt lời với một tiểu nữ tử sao?”
Trong mắt Kỷ Hoán tràn đầy ý cười, một người nho nhỏ ngẩng đầu nhìn hắn, cắn môi dưới, vẻ mặt vừa có chút thấp thỏm lại ẩn chứa sự quật cường, cho dù lòng dạ có như sắt đá cũng phải mềm đi, hắn chậm rãi ôm người vào trong ngực, cười cực khẽ: “Trẫm nhìn xem nào, quả nhiên là vị táo chua.”
…
Thời gian như nước chảy qua đầu ngón tay, đã qua mười mấy ngày. Trần Loan vẫn ở lại điện Dưỡng Tâm, tuy khoảng thời gian này nàng không cảm thấy có bao nhiêu thấp thỏm lo âu, nhưng cũng cẩn thận để mắt khắp nơi khắp chốn. Mỗi lần ra khỏi điện Dưỡng Tâm, dù chỉ là đi qua đi lại sau bữa ăn thì sau lưng cũng có một đám người đi theo.
Đây mới chỉ là ở bên ngoài.
Ngày tháng trôi qua êm đềm, lúc này đã vào cuối hè đầu thu, cái nóng như muốn cắn nuốt con người ở trong không khí cuối cùng cũng bắt đầu giảm bớt và biến mất, thỉnh thoảng nổi gió, cũng tăng thêm cảm giác se lạnh.
Tô Kỳ đến kinh thành vào ngày mùng 9 tháng 9, chỉ nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau đã nhận được ý chỉ tiến cung diện thánh từ trong cung.
Đêm qua từ lúc biết tin tâm trạng Trần Loan đã đứng ngồi không yên, ồn ào muốn gặp ngoại tổ phụ.
Nàng lớn như vậy, kể cả vào ngày thành thân cũng không thể gặp được nhà ngoại, giờ cuối cùng có thể gặp, tâm trạng thật sự là phức tạp, vừa thấp thỏm lại vừa mong chờ, còn kèm theo một chút tò mò.
Tiểu nha đầu gần đây ham ngủ, lại không cần ngày nào cũng dậy sớm, thường lúc mở mắt, hắn cũng sắp kết thúc buổi triều sớm.
Cũng may trong lòng nàng có chuyện suy nghĩ, hôm nay trái lại không ngủ quên. Lúc Kỷ Hoán sai Hồ Nguyên tới đón nàng, Trần Loan đã ăn mặc chỉnh tề, nụ cười mềm mại ấm áp, đôi mắt cũng cong thành vầng trăng non xinh đẹp, tâm trạng rõ ràng rất tốt.
Từ điện Dưỡng Tâm đến Ngự Thư Phòng cũng không xa, con đường nhỏ lát đá xanh ngược lại cũng bằng phẳng, chỉ là đêm qua gió thổi, làm gãy một vài bông hoa và cành lá khô, giẫm lên lập tức phát ra tiếng đứt gãy giòn tan. Hồ Nguyên vừa đi vừa nói cả đoạn đường, Trần Loan lại nghe cực kỳ nghiêm túc, không bỏ sót một chữ nào.
“… Nương nương tới nhìn là biết ngay, cơ thể Tô thái phó rắn rỏi, trông cũng trẻ khỏe, lúc này đã nói xong việc với bệ hạ.”
Theo lý thuyết thần tử tiền triều và phi tử trong hậu cung không thể gặp nhau, cho dù nhìn thấy từ xa, cũng nên né tránh một chút, để tránh miệng lưỡi người đời rồi mang tai tiếng, người trong hậu cung này, có ai mà không nhớ người nhà chứ? Nhưng quy củ đặt ở đó, nếu không muốn bị vu tội rằng tiền triều và phi tần hậu cung cấu kết với nhau thì chỉ có thể thành thật tuân theo.
Nghĩ đến đây, Hồ Nguyên bình tĩnh liếc mắt nhìn góc mặt nghiêng dịu dàng của Trần Loan, nhịn một hồi lâu mới thở dài một cái, cảm thán nói: “Hoàng Thượng đối xử với nương nương thật sự quá tốt.”
Tốt đến mức không có giới hạn, quy tắc trong hoàng cung cũng không biết đã bị phá vỡ bao nhiêu vì vị này.
Đây tuyệt đối không phải chỉ vì nhớ đến tình nghĩa trước kia, mà là sự che chở và yêu chiều chân thật.
Trần Loan và Hồ Nguyên cũng là người quen đã qua lại nhiều năm, nàng cụp mi nhìn hạt châu mượt mà đính trên mũi giày, hạt châu đung đưa trái phải theo nhịp bước chân nàng. Nàng dường như hơi ngại ngùng, vén tóc đen bên mai mỉm cười, cuối cùng vẫn không mở miệng nói gì.
Loại chuyện như này có tốt hay không, trong lòng nàng cảm nhận được chân thật hơn bất kỳ người nào, nhưng nếu hùa theo thì hơi kỳ lạ.
Một đường tới cửa Ngự Thư Phòng, có tiếng thái giám đi vào thông báo, rồi sau đó chạy chậm ra, cung kính mời Trần Loan vào.
Trần Loan chỉnh sửa váy áo, cảm thấy không có chỗ nào không ổn, lúc này mới nâng bước đi vào. Lúc bước đi, khóe mắt nàng thoáng thấy dải tua rua ở cây trâm bạc trên búi tóc đang rũ xuống, khẽ đung đưa theo bước chân, trái lại cũng rất độc đáo.
Trước mặt ngoại tổ phụ, Trần Loan biểu hiện rất khéo léo, nụ cười trên mặt vừa phải đúng mực, mắt nàng khẽ ngước lên, dịu dàng hành lễ với người đàn ông đang ngồi ở chính giữa: “Hoàng Thượng kim an.”
Kỷ Hoán vòng qua bàn dài, tự mình đỡ nàng dậy.
Ông cụ vẫn luôn đứng ở bên cạnh như thể cuối cùng cũng gọi được lý trí trở về, chắp tay với Trần Loan, trong giọng nói già nua thầm chứa sự kích động: “Lão thần tham kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương vạn an.”
Người Trần Loan cứng đờ trong chốc lát, ánh mắt lại giống như tự có ý thức mà nhìn sang, đó là một ông cụ râu tóc bạc phơ, nhìn tuổi tác đã cao, nhưng khí chất rất ôn hòa, thoạt nhìn giống như lão thần tiên sống mấy trăm năm trong truyện thần thoại.
Trần Loan cố gắng ổn định giọng nói: “Ngoại tổ phụ không cần đa lễ.”
Tuy nói như thế, nhưng lễ nghĩa phải có vẫn phải đầy đủ chu toàn.
Rất nhiều năm không gặp, cục bông mềm nho nhỏ năm đó bây giờ đã trưởng thành duyên dáng yêu kiều như thế, mặt mày cũng giống con gái út như đúc, mặc dù tính Tô Kỳ như vậy, nhưng trong một chốc một lát cũng không thể thu lại tầm mắt, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng nghẹn ngào.
Ngần ấy năm, không có mẫu thân và nhà ngoại quan tâm chăm sóc, cũng không biết nàng sống sót như thế nào ở phủ Quốc Công tanh tưởi hôi thối kia, rồi lại làm thế nào mà tự dựa vào mình để đứng vững gót chân trong hậu cung ăn thịt người này.
Trước khi từ quan Tô Kỳ là thái phó, không có gì để nói về mắt nhìn người, chỉ vài lần ít ỏi, ông đã nhìn ra Nguyên Thành Đế có tình cảm với cháu ngoại duy nhất của mình.
Vừa nghĩ như vậy, ông hơi buồn bã mất mát, nhưng chỉ trong giây lát, lại bị một cảm giác vui mừng thay thế.
Có thể được đế vương ân sủng là phúc phận vô cùng lớn lao, Loan nha đầu cũng xem như là phần đặc biệt duy nhất trong hậu cung, chờ đến khi Tô gia khá lên một chút, cũng có thể trở thành hậu thuẫn của nàng.
Không biết tại sao, bị Tô Kỳ nhìn bằng ánh mắt từ ái và ôn hòa như vậy, Trần Loan lại hơi căng thẳng, nàng lặng lẽ nuốt nước miếng, trong tay rịn mồ hôi. Kỷ Hoán như cảm nhận được, nói với Tô Kỳ: “Thái phó có học trò đông đúc, nếu nhậm chức Thái phó lần nữa cũng là điều mọi người đều mong muốn.”
Bất cứ ai tuổi đã cao mà trở về nhậm chức Thái phó cũng sẽ khiến quần thần chỉ trích, chỉ có mình Tô Kỳ là không.
Rất nhiều quan viên đều được ông cất nhắc và gọi ông một tiếng thầy.