"Được nhé!"
Tần Lâm không nghĩ mà đồng ý luôn.
Anh chẳng có mấy người bạn thân, hơn nữa bạn bè lúc trước khi anh rơi vào cảnh sa sút vẫn đưa tay giúp đỡ, những người bạn như vậy thật đáng quý.
Cho dù bây giờ Tần Lâm có thân phận địa vị cực cao, giàu có hơn người, nhưng anh vẫn thích làm một người bình thường.
Làm phù rể cho người khác có lẽ là cơ hội chỉ có một vài lần trong đời người.
Mã Húc này là bạn rất tốt của anh, lúc đầu sau khi Tần Lâm sa cơ lỡ vận, anh ấy vẫn liên lạc với Tần Lâm, chỉ có điều lúc đó anh bị người ta đuổi giết, ngay cả mẹ nuôi cũng không dám liên lạc, thì đâu dám liên lụy đến bạn học cũ!
Bây giờ thì ổn rồi, Tần Lâm đã trở nên lớn mạnh, có thể không quan tâm đến người khác, dù sao cũng là cơ hội tụ tập cùng bạn học cũ.
"Được, ngày mai tớ với Trương Minh sẽ làm phù rể cho cậu, xe cũng có rồi, phù rể cũng có rồi, mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa rồi".
Tần Lâm lúc trước đưa cho Trương Minh một chiếc Rolls Royce Cullinan, vừa hay có thể làm xe cưới cho Mã Húc.
Hai người hàn huyên một hồi, Tần Lâm biết, Mã Húc sống không quá tốt, có điều đang trong giai đoạn phấn đấu.
Anh ấy hẹn hò được với một cô bạn gái xinh đẹp, mặc dù xuất thân từ nông thôn, nhưng khuôn mặt xuất chúng, Mã Húc rất thích cô bạn gái này.
Bên nhà gái cũng yêu cầu mua nhà mua xe, Mã Húc tích tiền rất lâu, cuối cùng mới tích đủ, cũng được coi là thành công.
Nghe thấy Mã Húc nhiệt tình kể lại những chuyện anh ấy trải qua, Tần Lâm cũng vui thay anh ấy.
Có thể dựa vào hai bàn tay trắng mà dần dần đi lên, đây là một chuyện đáng vui mừng.
"Được rồi, tớ không làm phiền cậu nữa, ngày mai còn phải dậy sớm, cậu đi cùng Trương Minh đến nhé, tớ sẽ bảo Trương Minh đến đón cậu!"
Nói xong, hai người liền cúp máy.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Lâm vừa tỉnh dậy, mới có hơn ba giờ sáng, Trương Minh đã gọi đến.
"Lão Tần, mau xuống đi, tớ đến dưới nhà cậu rồi".
Tần Lâm cạn lời, Trương Minh tích cực thế, có điều cũng hết cách, đây là bạn thân nhất, lấy vợ lại là chuyện trọng đại cả đời, đương nhiên cũng phải tích cực rồi.
"Được, tớ dậy ngay đây".
Tần Lâm nhanh chóng chải chuốt một hồi, sau đó ra khỏi nhà.
Trương Minh đưa cho Tần Lâm bộ trang phục.
"Mặc đi, đây là trang phục phù rể của chúng ta đấy".
Nhìn thấy quần tây, áo sơ mi trắng, nơ, Tần Lâm cười, đây là lần đầu tiên trong đời anh được làm phù rể, cảm thấy rất mới lạ.
Anh nhanh chóng thay đồ trong xe, hai người liền lái xe vào thành phố.
Trong thành phố, ở một khu dân cư bình thường, có một anh thanh niên đang đi xuống, anh ấy mặc tây trang đi giày da, chải chuốt trông rất đẹp trai.
Hai người gặp nhau, lập tức kích động.
"Lão Tần!"
"Húc Tử!"
Mặc dù mười năm không gặp nhưng Tần Lâm và Mã Húc vẫn cảm thấy thân thuộc.
"Lão Tần, cậu trông vẫn vậy nhỉ, vẫn đẹp trai thế".
Tần Lâm cười: "Không đẹp trai bằng cậu, dù sao hôm nay cậu cũng là chú rể".
"Ha ha ha, chuyện thường!", hôm nay là ngày vui nhất của Mã Húc, đương nhiên sẽ rất vui, nên hai người cũng đùa qua lại mấy câu.
"Lão Tần, nghe nói bây giờ cậu đang là bác sĩ à? Mặc dù không còn cuộc sống của đại thiếu gia khi xưa nhưng vẫn rất ổn, sau này tớ bị bệnh gì thì nhờ cậu khám nhé!"
Tần Lâm bây giờ rất có tiền, nhưng Trương Minh cũng không nói.
Mặc dù bọn họ rất thân thiết, có điều có những chuyện Trương Minh vẫn không nói được, xe của anh cũng bảo là vay để mua chứ không phải Tần Lâm tặng.
Vậy nên Mã Húc cho rằng Tần Lâm chỉ là bác sĩ bình thường thôi.
Nếu như để anh ấy biết Tần Lâm bây giờ lợi hại thế nào, chắc Mã Húc không dám nhờ Tần Lâm làm phù rể.
Tần Lâm nghe xong, cười nhạt, nhìn Trương Minh tỏ ý khen ngợi.
Như này cũng rất tốt, đừng vì chuyện tiền bạc mà làm mối quan hệ giữa bạn bè trở nên xa cách.
"Hôm nay là ngày quan trọng nhất đời tớ, bọn cậu phải giúp tớ đấy, để có thể lấy được Miên Miên, tớ đã tốn rất nhiều công sức, chúng ta lên xe thôi!"
Trương Minh lái xe, Mã Húc ngồi ghế phó lái, Tần Lâm ngồi ghế sau, quãng đường khá xa, ba người cũng ôn lại chuyện xưa.
Sau khi lên xe, Tần Lâm nói.
"Tớ nghe nói, để lấy được vợ, cậu phải tốn rất nhiều tiền phải không?"
Mã Húc thở hài: "Haizz, cũng hết cách, nhà Miên Miên không đồng ý chúng tớ đến với nhau, sau này tớ dùng nhiều cách thì họ mới đồng ý, bảo tớ phải mua một căn nhà, một chiếc xe thì mới gả cô ấy cho tớ".
"Lúc đầu họ yêu cầu phải mua một căn nhà ở vành đai 3, xe hai trăm nghìn, như vậy họ mới đồng ý gả Miên Miên".
"Sau này tớ mua được một căn nhà ở vành đai 4 khu ngoại ô, hơn sáu mươi mét vuông, mua được một chiếc xe hơn bảy mươi nghìn, mà đều phải mua trả góp".
"Mấy năm nay đi làm, tớ kiếm được bao nhiêu tiền đều dồn để chữa bệnh cho bố tớ, không tiết kiệm được nhiều, chỗ tiền này vốn là để làm tang lễ cho bố mẹ, nếu không phải vì lấy vợ thì tớ cũng không bỏ ra đâu".
Trương Minh lái xe, đánh mắt với Tần Lâm qua gương chiếc hậu, có thể hiểu được tâm tư của đối phương.
Bọn họ muốn giúp Mã Húc, có điều Mã Húc này rất sĩ diện, nếu như đưa thẳng tiền cho anh ấy, e rằng sẽ không ổn, khẻo còn ảnh hưởng đến tình cảm anh em.
Tần Lâm nghĩ, cứ đợi xử lý xong việc hôm nay đã, thực sự không ổn thì lại giống như Trương Minh, đưa công ty cho Mã Húc, để anh làm ông chủ.
"Mặc dù sống khá khổ, nhưng để lấy được Miên Miên thì tớ chấp nhận".
Mã Húc cười, có thể nhận ra, anh rất thích Miên Miên, cho dù phải trả cái giá rất lớn nhưng có thể biến người yêu thành người nhà thì anh ấy vẫn rất vui.
Tần Lâm và Trương Minh thật lòng chúc phúc cho bọn họ, cũng rất tò mò về cô Miên Miên này, nghĩ không biết cô này trông như thế nào mà khiến Húc Tử yêu sâu đậm đến vậy.
Sau khi lái xe khoảng một tiếng đồng hồ, bọn họ đã đến một thôn tên là Thái Gia Câu.
Thôn Thái Gia Câu này trông cũng khá tầm thường, có lẽ là một trong những thôn nghèo của huyện, điều kiện sống cũng không tốt.
Tần Lâm và Trương Minh nhìn nhau, bĩu môi.
Không ngờ điều kiện gia đình nhà nữ lại kém đến vậy, thế mà yêu cầu Mã Húc cao đến thế, vừa phải có nhà vừa phải có xe.
Có điều một người đánh một người chịu đánh, bọn họ cũng không dám nói gì.
Xe dừng ở cổng vườn, sau khi xuống xe, nhiếp ảnh gia bắt đầu quay phim chụp ảnh, Mã Húc hét lớn.
"Miên Miên, anh đến cưới em đây!"
Ở trong nhà có một cô gái mặc váy cưới đang ngồi trên giường lò, mặt người mẹ già ngồi bên cạnh khá âm u, bà ta nói.
"Hôm qua mẹ nghe nói, Mã Húc mua một căn nhà năm nghìn tệ một mét vuông, vị trí xa xôi hẻo lánh!"
"Hơn nữa xe của cậu ta cũng phải vay trả góp mới mua được, nhà cậu ta đưa quá ít tiền, nếu như con mà gả qua bên đó thì sẽ phải chịu nhiều khổ cực!"
Miên Miên nhíu mày: "Mẹ, thế mẹ nói xem mình phải làm gì bây giờ?"
Mẹ Miên Miên lạnh lùng hừ một tiếng: "Mã Húc này một tháng kiếm được không ít tiền, nhưng chút tiền này phải đưa hết cho bố mẹ cậu ta!"
Miên Miên nói: "Hình như không phải vậy đâu, Mã Húc nói bố anh ấy bị bệnh nặng, phải tốn rất nhiều tiền chữa bệnh".
Mẹ Miên Miên lạnh lùng hừ một tiếng: "Khám bệnh thì tốn bao nhiêu tiền chứ, đúng là vớ vẩn, mẹ thấy bọn họ không nỡ tiêu tiền ấy. Con gái, con nhớ kỹ, khi xuống xe, phải hỏi cậu ta tám mươi tám nghìn tiền xuống xe, nếu không thì không được xuống xe, con hiểu chưa?"
Miên Miên gật đầu: "Mẹ, con nhớ rồi ạ".
Nói xong, liền mở cửa để Mã Húc vào nhà.
Sau khi thực hiện một số quy trình, Mã Húc cũng được coi là đã ôm được Miên Miên lên xe.
Sau khi lên xe, xe bắt đầu lái đến nhà mới.
Lại thêm một tiếng đi đường nữa, trên đường Mã Húc bắt đầu giới thiệu.
"Miên Miên, hai người này là bạn anh, Trương Minh và Tần Lâm".
Miên Miên chẳng thèm nhìn bọn họ, mặt mày lạnh lùng, còn chẳng ừ một tiếng, cứ coi như không nghe thấy gì.
Điều này khiến sắc mặt Mã Húc lập tức hơi ngượng ngùng.