Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cao Thủ Y Võ - Tần Lâm

Vốn muốn kéo nick của Trương Minh vào danh sách đen nhưng dù sao nhiều năm tình cảm như vậy nên Đình Đình cũng không ngờ.

Nhìn thấy bức ảnh này, Đình Đình hơi sững sờ.

Cái gì mà không cần khiêm tốn nữa cơ?

Lúc trước anh ấy vẫn luôn khiêm tốn sao?

Anh ấy mua xe lúc nào vậy?

Lúc trước Trương Minh vẫn luôn đi xe đạp công cộng đi làm, cô ta biết rõ điều này, nhìn thấy anh ấy ngồi ghế lái, cảm thấy thực sự không thích ứng nổi, chẳng nhẽ anh ấy thực sự có xe, nhưng vẫn luôn không nói cho Đình Đình biết sao?

Người đàn ông tai to mặt lớn trước mặt nhìn thấy Đình Đình nghịch điện thoại liền hỏi.

"Đình Đình, em xem gì thế, sao không ăn đi".

Đình Đình bình tĩnh lại nói.

"Anh Châu, bạn em đăng ảnh, nhưng em không biết đây là xe gì, anh xem giúp em với!"

Ảnh được chụp rất chuyên nghiệp, chụp nửa người trên của Trương Minh và nửa vô lăng, nhưng không lộ ra logo xe, người bình thường chỉ có thể cảm thấy đây là xe tốt, nhưng cụ thể tốt đến mức nào thì chẳng ai biết.

Đình Đình đưa điện thoại qua, Châu Anh Dũng cầm lấy nhìn, tình cờ là ông ta là một người mê xe.

Nhìn thấy chiếc xe này liền kêu á một tiếng.

"Được đấy, bạn em giàu thật, đây là một chiếc Rolls Royce Cullinan trang bị cao cấp, chiếc này chắc phải hơn mười triệu".

Đình Đình sững sờ: "Thật hay giả vậy? Anh Châu đùa em à? Bạn em chỉ là một tên nghèo rách, tháng kiếm được ba nghìn tệ là cùng ".

Châu Anh Dũng lắc đầu: "Sao có thể, đây chắc chắn là một chiếc Rolls Royce Cullinan, bạn em lái được loại xe này chắc trong tay cũng phải có trên năm trăm triệu".

Đình Đình trợn tròn mắt: "Không thể nào, không thể nào được, anh ta còn chẳng chi trả nổi cho một bữa ăn ở nhà hàng Nhật!"

Châu Anh Dũng cười: "Bây giờ á, người có tiền có nhiều thú vui kỳ dị lắm, anh thấy đầy người thích chơi trò chủ tịch giả nghèo thử lòng người khác".

Đình Đình lập tức sững sờ, não trắng xóa, cả người đần ra, trong não chỉ toàn hình ảnh trong khoảng thời gian cô ta ở bên Trương Minh.

Chẳng nhẽ, anh ấy thực sự giả khổ giả nghèo sao?

Trên thực tế anh ấy là người giàu ẩn thân sao?

...

Trương Minh ngồi trên xe kêu than mấy tiếng, mặc dù Tần Lâm tặng xe khiến anh ấy rất vui nhưng vết thương trong tim thì không bù đắp nổi.

Khi Trương Minh chuẩn bị xóa bức ảnh trên vòng bạn bè, đột nhiên có người gửi tin nhắn Zalo cho anh.

Là Đình Đình!

Trương Minh nhíu mày, Đình Đình chỉ gửi cho anh ấy một câu.

"Anh lừa em?"

Trương Minh nhìn thấy Đình Đình chủ động gửi tin nhắn, có hơi khó chịu, chẳng nhẽ cô ta thực sự là loại phụ nữ ham vật chất?

Trương Minh nhịn lại câu hỏi trong đầu, trả lời theo cách mà Tần Lâm bày cho lúc trước.

"Tôi lừa cô cái gì?"

Đình Đình gửi lại bức ảnh.

"Anh mua Rolls Royce lúc nào vậy?"

Trương Minh trả lời: "Vừa mua".

Lúc trước đều là Đình Đình nhắn một câu, Trương Minh trả lời một đoạn dài như bài sớ, bây giờ Đình Đình nhắn một câu, Trương Minh trả lời mấy chữ, có vẻ lạnh lùng hơn trước nhiều.

Đình Đình đột nhiên không quen nổi với điều này, vội vàng nhắn lại.

"Anh có nhiều tiền như vậy lừa em làm gì?"

Trương Minh nói: "Sao vậy? Cô hồi tâm chuyển ý rồi à?"

Đình Đình nói: "Trương Minh, em không phải vì tiền mà ở bên anh, nếu em mà thích tiền thì lúc đầu đã không ở bên anh rồi!"

Lời của Đình Đình chọt đúng chỗ yếu của Trương Minh, đúng là lúc đầu khi hai người ở bên nhau, Trương Minh chẳng có gì.

Nếu như Đình Đình thực sự hám tiền, thì không thể nào ở bên anh được.

Chẳng nhẽ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Đình Đình lại trở nên xấu xa sao?

Trương Minh nói: "Nhưng cô nói chúng ta không hợp nhau mà".

Đình Đình trả lời: "Anh lừa em lâu như vậy, anh không muốn cứu vãn mối quan hệ của chúng ta sao? Lúc trước khi em tức giận, anh đều dỗ em!"

Những lời này của Đình Đình mang ý làm nũng, rõ ràng muốn Trương Minh dỗ, chỉ cần Trương Minh dỗ một câu, cô ta nhất định sẽ thay đổi ý định.

Hơn nữa lời của Đình Đình rất có kỹ thuật, khiến cho người khác không nhận ra cô ta là 'sinh viên trường mỏ', rõ ràng là vì Trương Minh có tiền nên mới muốn quay lại, nhưng vẫn nói một cách đường đường chính chính.

Trương Minh ngẩng đầu nhìn Tần Lâm, ý muốn xin quân sư giúp.

Tần Lâm cười khẩy nói: "Tớ còn có cách hay hơn, cậu dỗ cô ta đi".

Trương Minh cầm điện thoại, dỗ hai câu, Đình Đình vốn muốn quay lại, nên chỉ cần dỗ cô ta một tí là được.

Nói không được mấy câu, Đình Đình chuẩn bị đi tìm anh ấy.

Đang ăn đồ ăn Nhật thì Đình Đình đột nhiên đứng dậy.

"Anh Châu, xin lỗi anh, em còn chút chuyện nên phải đi trước".

Châu Anh Dũng sững sờ: "Đình Đình, em làm sao vậy, tí nữa chẳng phải chúng ta còn đi khách sạn..."

Châu Anh Dũng đã đặt xong phòng rồi, đợi tối nay có thể chiếm được Đình Đình, kết quả Đình Đình lại muốn đi?

Đình Đình ngại ngùng nói: "Nhà em xảy ra chuyện, mẹ em nhập viện rồi, em thực sự cần phải đi".

Trương Minh trở thành người có tiền, hơn nữa anh ấy đối xử với cô ta rất tốt, cô ta sao có thể ở bên một Châu Anh Dũng vừa béo vừa già được.

Cô ta chỉ muốn đá ngay ông ta.

Châu Anh Dũng tỏ vẻ vô tội: “Vậy khi nào chúng ta lại hẹn tiếp?"

"Sau này nói sau nhé!"

Ra khỏi cổng, Đình Đình bắt một chiếc taxi, lên xe liền kéo Châu Anh Dũng vào danh sách đen.

Hí hửng đi tìm Trương Minh.

Trên thực tế, Đình Đình thực sự thích Trương Minh, khi hai người mới ở bên nhau, cô ta nghĩ anh ấy nhất định có tương lai, sự nghiệp.

Nhưng một năm trở lại đay, Trương Minh mặc dù rất nỗ lực, chăm chỉ làm việc, nhưng cũng có lúc con người không thể không cúi đầu trước số mệnh, khoảng cách giữa người và người không thể bù đắp bằng mỗi việc nỗ lực được.

Trương Minh rất nỗ lực, nhưng bọn họ phải đối mặt với hiện thực.

Đình Đình đối mặt với hiện thực nên mới chia tay với Trương Minh, nhưng không ngờ anh ấy lại là đại gia ngầm, đúng là lừa cô ta khiến cô ta khổ sở mà!

Đình Đình đi đến phía trước, vẫn không như lúc trước, đứng ở bên ngoài xe không đi vào.

Đây là thủ đoạn của cô ta, lúc trước cô ta cũng làm nũng với Châu Anh Dũng như vậy, lần nào Châu Anh Dũng cũng là người dỗ dành cô ta trước, dỗ một lúc mới được.

Nhưng lần này, Trương Minh ngồi ở bên trong vẫn cố nhịn, có chết cũng không xuống xe.

Đình Đình đứng ở ngoài xe, có hơi không nhịn nổi, hơi cau mày, không ngờ chiêu này của cô ta không sử dụng được.

Có vẻ như Trương Minh thực sự hơi tức giận rồi!

Chiếc xe này... ngầu thật.

Đây là lần đầu tiên Đình Đình được đứng gần một chiếc Rolls Royce đến vậy.

Xe chục triệu có khác!

Chiếc BMW của Châu Anh Dũng đã xa xỉ lắm rồi, còn đắt tiền như chiếc này, cô ta chưa từng nghe nói tới.

Cuối cùng cô ta vẫn tự mình đi đến ghế phó lái, mở cửa xe, ngồi vào trong.

Cô ta bĩu môi, mãi không nói gì.

Trương Minh cũng không nói, hai người cứ như vậy mà bế tắc.

Thực ra mục đích của Đình Đình rất rõ ràng, muốn làm hòa với Trương Minh mà lại không thể hiện rằng mình ham vật chất nên muốn Trương Minh dỗ cô ta.

Nhưng Tần Lâm trước khi xuống xe đã căn dặn, bảo anh ấy phải lý trí một chút, vậy nên Trương Minh vẫn chẳng hề nói gì.

Cuối cùng Đình Đình cũng không nhịn nổi mà kéo tay Trương Minh đặt lên đùi mình rồi nói.

"Anh làm gì vậy! Trước kia đều là anh dỗ em mà, bây giờ anh không muốn dỗ em nữa phải không?"

Trương Minh thở dài, chỉ cảm thấy Tần Lâm nói đúng.

"Đình Đình, em còn muốn ở bên anh không?"

Đình Đình nghe thấy vậy, vội vàng tìm cách, cô ta dựa vào vai Trương Minh nói.

"Đương nhiên rồi, em đương nhiên muốn ở bên anh, mặc dù lúc trước anh giả nghèo với em, nhưng em cũng không thích tiền của anh nên em cũng chẳng quan tâm".

Lời Đình Đình nghe kiểu rất ngay thẳng, cô ta nói đúng trọng điểm, mục đích lúc đầu hai người ở bên nhau không phải tiền.

Nếu như không có Tần Lâm khiến anh ấy tỉnh ngộ thì chắc Trương Minh tin thật.

"Ha ha, nếu em đã thích anh như vậy thì nếu anh không có tiền thì em có quan tâm không?"

Đình Đình cười: "Đồ ngốc, đương nhiên không rồi!"
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!