"Không được".
"Tại sao???"
Kiểu như Trần Diên, người ta vừa nhìn là biết tiểu thư khuê cách, chưa từng yêu đường, bị gia đình ép nên mới tìm bạn trai giả mạo.
Còn Trần Khả Nhi này, trẻ tuổi hoạt bát, không phải độ tuổi bị giục kết hôn, không hề cần tìm người giả làm bạn trai, Tần Lâm không thèm nghĩ mà từ chối luôn.
Trần Khả Nhi bĩu môi, ra vẻ không vui.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến nhà hàng theo chủ đề Giang Nam tên là Cẩm Tú Lí.
Cả nhà hàng đều được trang trí theo phong cách cổ trang, bên trong có cầu nhỏ, nước chảy, cây xanh, hơn nữa nhân viên phục vụ cũng mặc áo dài Thượng Hải, trông vô cùng có khí chất.
Hai người cùng đi vào trong, lập tức có mấy cô gái đi qua, ai ai cũng xinh đẹp trẻ trung, trông vô cùng trẻ tuổi.
"Khả Nhi! Cậu đến rồi!"
Mấy bạn học nữ nhiệt tình đi qua, nhìn thấy Tần Lâm, mặt mày lộ vẻ mờ ám.
"Khả Nhi, đây là..."
Tần Lâm vừa định mở miệng giới thiệu, Trần Khả Nhi đã kéo tay anh, thân mật mà nói.
"Đây là bạn trai tớ, vừa nãy đón tớ ở sân bay, rất dính người, vừa gặp đã hôn tớ, các cậu nhìn này".
Nói xong, Trần Khả Nhi lôi điện thoại, cho mọi người xem ảnh hô hấp nhân tạo lúc nãy.
Mấy bạn học nữ này ai ai cũng mỉm cười, nhìn Tần Lâm, lại nhìn Trần Khả Nhi, vẻ mặt vô cùng mật mờ.
Tần Lâm cạn lời mất, chưa gặp con bé nào tinh quái thế này.
Cho mọi người xem ảnh rồi, Tần Lâm cũng không thể bảo anh là anh rể được, nếu không lại không giải thích được bức ảnh kia.
Tần Lâm bất đắc dĩ gật đầu, đứng bên cạnh Trần Khả Nhi, chỉ có thể giả bộ diễn. T𝙧𝓾𝐲ệ𝗻 ha𝐲 l𝓾ô𝗻 có 𝒕ại [ T𝘙𝑼𝙈T𝘙𝑼YỆ𝐍﹒𝐯𝗻 ]
Hay lắm, trước thì giả làm bạn trai của Tần Lâm, bây giờ lại giả làm bạn trai của em gái cô ấy, Tần Lâm chắc sắp trở thành dân chuyên rồi.
Mấy bạn học vây quanh hỏi này hỏi nọ, Trần Khả Nhi nói: "Sao không vào trong?"
Một nữ sinh nói: "Chẳng phải Đình Đình chưa đến sao, nên không vào được, chỗ này là do Đình Đình đặt, nhất định phải có Đình Đình mới vào được".
Nhắc đến Đình Đình, Trần Khả Nhi nhíu mày.
"Đúng là người xấu nên làm mấy trò kỳ dị, điên à mà tự nhiên đặt mấy chỗ này, ra vẻ gì chứ!"
Đình Đình này là kẻ thù của Trần Khả Nhi, nếu không vì đây là buổi họp lớp quy mô lớn, thì cô ấy có chết cũng không đến.
Mấy bạn học cũng không nghĩ gì.
"Nghe nói Cẩm Tú Lí có yêu cầu rất cao, không đến ăn thường xuyên, hoặc không có người quen giới thiệu sẽ không tiếp đâu, tớ thấy cách bài trí bên trong cũng ổn đấy".
"Thế cũng không thể không tiếp chứ? Chúng ta đều đặt trước rồi, cứ đi vào trong là được, cần gì phải chờ ở đây, đứng ở đại sảnh thế này trông ngu lắm".
Trần Khả Nhi lạnh lùng hừ một tiếng: "Tớ không tin không có Phan Đình Đình thì chúng ta không được vào ăn cơm!"
Nói xong, Trần Khả Nhi liền kéo tay Tần Lâm đi vào trong.
Giám đốc nhà hàng mặc vest đi đến, mặt mày tươi cười nói.
"Thưa cô, xin lỗi cô, chỗ này của chúng tôi chỉ cho hội viên vào, không nhận khách ngoài, xin hỏi cô có bạn bè giới thiệu không?"
Trần Khả Nhi nhíu mày: "Không có, sao nào, không cho tôi vào à?"
Giám đốc cười: "Xin lỗi cô, chỗ này của chúng tôi không tiếp khách ngoài, không có hội viên giới thiệu hoặc đặt trước thì không được vào".
Trần Khả Nhi nhíu mày, có chút không vui, không ngờ lại có nhà hàng như vậy, không tiếp khách ngoài? Có tiền mà không lấy?
Giám đốc nhìn Trần Khả Nhi và đám bạn bên cạnh cô ấy, cười khẩy.
"Hơn nữa mấy vị đây chắc cũng không trả nổi tiền ăn của nhà hàng chúng tôi đâu, mấy người vẫn nên đến mấy nơi khác, chỗ này đắt lắm đó".
Trần Khả Nhi nghe thấy câu này, lập tức nhíu mày.
"Anh nói gì vậy! Bảo chúng tôi trả không nổi? Anh đúng là mắt chó mà đi khinh người!"
Giám đốc Vương lạnh lùng cười: "Không phải là coi thường mấy người, mà nhà hàng của chúng tôi món nào cũng mấy trăm tệ, một bình rượu đã từ mấy nghìn đến cả chục nghìn tệ rồi, loại bia rẻ nhất cũng phải mấy tăm tệ một bình, đám sinh viên nghèo mấy người không mua nổi đâu".
"Vớ vẩn!"
Trần Khả Nhi tức điên người, cô chưa từng thấy giám đốc của nhà hàng nào khinh người đến vậy!
Khi hai người đang cãi nhau, một đám người đi từ ngoài vào, một cô nữ sinh mặc váy đen đang đi vào, có rất nhiều người đang vây quanh, bợ đít cô ta.
Mặt cô ta đầy vẻ khinh khỉnh, hiển nhiên là nghe thấy cuộc đối thoại lúc nãy của bọn họ.
“Trần Khả Nhi, cô đừng ra vẻ ếch ngồi đáy giếng nữa, nhà hàng Cẩm Tú Lí này là vậy đó, người đến đây ăn cơm, không giàu cũng sang, nhà của cô cũng chỉ là công ty thầu nhỏ, không nằm trong phạm vi tiếp đãi của bọn họ đâu".
Cô gái vừa nói chính là kẻ thù của Trần Khả Nhi, Phan Đình Đình.
Điều kiện gia đình của Phan Đình Đình rất tốt, kinh doanh quy mô lớn, nên cách hành xử cũng khá kiêu ngạo, chỉ là vì không xinh bằng Trần Khả Nhi, nên người theo đuổi cô ta cũng không nhiều bằng, vẫn luôn cảm thấy đố kỵ, luôn cho rằng Trần Khả Nhi chỉ biết làm nũng, là một con trà xanh chính hiệu.
Trần Khả Nhi nhíu mày, lạnh lùng trợn mắt nhìn Phan Đình Đình.
"Hừ, sao so được với cô, nhà của mấy người có nhiều tiền thật đấy, có điều nhà của mấy người có tiền là nhờ con đường hợp pháp sao?"
"Vớ vẩn!", Phan Đình Đình trợn mắt: "Trần Khả Nhi, cô đừng có ở đây mà ghen tị, nhà chúng tôi có tiền đương nhiên là nhờ vào kinh doanh hợp pháp".
"Không giống như cô, cả ngày chỉ biết làm nũng câu đại gia, kết quả thì sao, còn không được vào cửa nhà hàng!"
Sắc mặt Trần Khả Nhi âm trầm, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Chẳng phải chỉ là cái nhà hàng quèn sao, có gì hay chứ? Phan Đình Đình, chỉ là cái chức hội viên nhà hàng mà khiến cô thấy mình hơn người đến vậy à?"
Phan Đình Đình càng cười lộ vẻ đắc ý hơn: "Nhà hàng quèn thì sao chứ? Nếu như không có tôi nhờ vả, cô còn chẳng được vào ấy. Được thôi, nếu cô khinh nhà hàng này, thì có thể tự mình vào".
Nói xong, Phan Đình Đình đi đến trước mặt giám đốc Vương, nói.
"Giám đốc Vương, mấy người này, người này, người này, còn có người này, đều là bạn học của tôi, còn lại tôi không quen".
Phan Đình Đình cố ý chỉ mấy người, nhưng không chỉ Tần Lâm và Trần Khả Nhi, ý định rất rõ ràng, trừ hai người họ ra, còn lại đều là bạn cô ta.
Giám đốc Vương lập tức hiểu ý: "Vâng, mời mấy vị đi vào, phòng riêng đã chuẩn bị rồi".
Nói xong, liền cho tất cả bạn học vào, chỉ còn sót lại mình Tần Lâm và Trần Khả Nhi.
Sắc mặt Trần Khả Nhi vô cùng khó coi: "Đi ra, bạn học của tôi đang ở trong, không thấy à?"
Giám đốc Vương cười khẩy: "Xin lỗi, tôi đã nói rồi, nhà hàng của chúng tôi không phải loại mà lũ khốn như mấy người chi trả được".