"Hay lắm thằng nhóc nhà cậu, xem ra con trai của Lão Ngũ thật sự phi thường. Lần này so tài tứ đại môn phái chắc hẳn cậu có thể giành được vị trí đầu bảng, nếu không thì chúng ta sẽ không đồng ý đâu, năm đó bố cậu đã giành được vị trí số một, bây giờ đã đến lượt cậu rồi, hai mươi năm luân hồi, cậu không thể kém hơn đệ ấy được nhé”.
Tằng Quảng cười nói.
“Tam sư thúc đề cao con rồi”.
Tần Lâm cười đáp.
"Lần này hai đứa đã làm nên chuyện rồi, nhưng muốn có được tên tuổi trong cuộc thi này cũng không phải là chuyện dễ”.
"Đi thôi, theo ta về động phủ của sư tổ”.
“Hiên Viên, Định Sơn, Tần Lâm, tiểu sư muội, mau đi thôi”. Dương Chí nói xong liền đi trước.
Lúc này Tần Lâm mới nhìn thấy hai vị sư huynh Vương Định Sơn và Hiên Viên “ngông cuồng”.
Vương Định Sơn híp mắt cười, có vẻ khá tốt bụng.
"Tần sư đệ, lần này đệ có thể giữ mặt mũi cho sư phụ, huynh còn thích nhìn bộ dạng của nhị sư thúc lúc nãy nữa kia”.
Vương Định Sơn thấp giọng nói.
"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, may mắn ý mà”.
Tần Lâm nhún vai.
"Đánh bại Âu Dương Chấn Vân không chỉ dựa vào may mắn đâu”.
Một người đàn ông mặc áo vải thô ngẩng đầu nhìn Tần Lâm, sau đó điềm đạm nói, người đó chính là đại sư huynh của anh, Hiên Viên “ngông cuồng”, một nhân vật huyền thoại của đời đệ tử thứ ba ở Côn Luân.
Ánh mắt anh ta sắc bén, vô cùng điềm tĩnh, nhưng lại làm cho Tần Lâm có cảm giác rất thận trọng, người này không hề đơn giản chút nào!
Tần Lâm gật đầu, Hiên Viên “ngông cuồng” nói xong liền đi theo sư phụ Dương Chí.
"Đại sư huynh như vậy đấy, trong mắt huynh ấy không có gì quan trọng hơn tu luyện đâu, huynh ấy đúng là một người say mê võ thuật, còn lại chẳng hứng thú với thứ gì cả, vậy nên cũng ít có ai bằng được huynh ấy”.
Vương Định Sơn vỗ vai Tần Lâm.
Bốn môn phái võ cổ truyền chiến đấu ở đỉnh Kim Tự Tháp, đây nhất định sẽ là chuyện kinh thiên động địa.
"Huynh không biết hòa thương Nguyên Nhân có tham gia hay không, hắn chính là kẻ thù truyền kiếp của đại sư huynh”.
Vương Định Sơn nói.
"Nhất định sẽ có, theo như tôi biết thì Nguyên Nhân hòa thượng vẫn chưa đến bốn mươi tuổi đâu, bất cứ đệ tử nào dưới bốn mươi đều có thể tham gia, ngay cả Hiên Viên ‘ngông cuồng’ cũng thế”.
Lăng Dật Nhiên trầm giọng nói.
Một lúc sau, Dương Chí cũng đã dẫn đám người Tần Lâm đến động huyệt của sư tổ.
Sư tổ đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.
"Sư phụ, con đưa bọn trẻ tới rồi đây”.
"Lần này, sẽ do con dẫn dắt, Lão Đại”.
Sư tổ thấp giọng nói.
"Nếu ai có thể giành được vị trí thứ nhất, sau khi trở về ta sẽ truyền Côn Luân quyết cho người đó”.
Toàn thân Dương Chí run lên, Côn Luân quyết chính là công pháp bất truyền của người đứng đầu núi Côn Luân, thứ như vậy không thể tùy tiện truyền cho ai được, không ngờ lần này sư phụ lại ra quyết định như vậy, thật khiến cho Dương Chí phải kinh ngạc.
"Vâng, thưa sư phụ, đệ tử tuân lệnh”.
Dương Chí cung kính nói.
"Tần Lâm ở lại, những người khác hãy rời đi”. Sư tổ xua tay, sau đó Dương Chí dẫn mọi người ra động huyệt.
"Bố con vẫn ổn chứ?"
"Thưa sư tổ, bố con vẫn khỏe, sư tổ đừng quá lo lắng”.
Tần Lâm đáp.
"Ừ, vậy thì tốt, năm đó nó chính là đệ tử mà ta tự hào nhất, ta vốn muốn truyền dạy tất cả lại cho nó. Nhưng tiếc rằng nó lại cứ một mực đòi xuống núi, vì thiên hạ chúng sinh, nhưng nó lại bị các sư huynh đệ xem là còn luyến tiếc hồng trần, nếu như nó có thể làm rạng danh Côn Luân thì cũng coi như ta không phí công dạy dỗ”.
Sư tổ cười nói.
"Sư tổ minh giám, con cảm ơn sư tổ đã dạy dỗ”.
"Trên người con có hình dáng của nó, ta biết thế nào con cũng sẽ rời đi mà thôi, trái tim của con vốn đã không ở đây rồi. Đi đi, lấy danh xưng này để làm rạng danh Côn Luân, Côn Luân quyết năm đó ta muốn truyền cho cha con rồi sẽ truyền lại cho con. Tất cả mọi thứ, đừng để ta phải thất vọng”.
"Thưa sư tổ, Tần Lâm nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của người”.
Tần Lâm gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Ba ngày sau, Dương Chí dẫn bốn người cùng nhau đến núi Võ Đang.
Địa điểm thi đấu lần này của bốn môn phái chính là núi Võ Đang, cứ mười năm lại thay một lần, nhưng mỗi môn phái chỉ có bốn người tham gia nên chỉ có một số trận chiến đỉnh cao thực sự mà thôi.
Núi Võ Đang, đỉnh Lạc Vân!
Ngay khi Dương Chí đến núi Võ Đang, thì tất cả những người khác đều đã đến đông đủ, điều này khiến ông khá ngạc nhiên.
"Dương huynh, huynh đến hơi muộn rồi đấy, ha ha ha”.
Một hòa thượng bụng phệ cười nói, ông ấy tên là Ngộ Chân, đại sư huynh của Thiếu Lâm Tự, thực lực rất kinh người.
"Đúng vậy, lần sau nếu còn đến muộn như vậy thì phải chịu phạt đó, ha ha”.
Một bà lão mặc áo choàng đạo sĩ cười nói, phía sau có bốn người phụ nữ, tất cả đều là những tuyệt sắc giai nhân, không chỉ xinh đẹp mà còn có thực lực vô cùng đáng sợ.
"Cửu Tuyệt sư thái nghiêm khắc quá rồi, tôi xin lỗi mọi người nhé, ha ha ha”.
Dương Chí cười nói.
“Ăn cơm không sợ muộn, không sao không sao, Dương huynh đến đúng lúc lắm”.
Người nói lần này chính là đại sư huynh của núi Võ Đang, Dương Thiện.
"Được rồi, nếu mọi người đã đến đông đủ thì chúng ta bắt đầu đi, lần này là cuộc tranh tài lớn của bốn môn phái chính, mục đích là để giao lưu, tôi nghĩ mọi người cũng biết rõ hơn tôi. Mọi người hãy nhớ, không làm hại người, luận kiếm Võ Đang chính thức được bắt đầu!"
"Quy tắc của chúng ta là để bốn người kết hợp lại với nhau, ai có thể đánh bại ba người còn lại sẽ được tiến vào vòng tiếp theo. Bốn người đấu với nhau thành đôi, kết quả sẽ là hai người mạnh nhất, và kẻ chiến thắng sẽ được quyết định”.
Dương Thiện nói.
"Đến đây, mọi người cùng bốc thăm, ai bốc thì tùy theo số mệnh của người đó, tổng có bốn loại A, B, C, D. Những người cùng môn phái sẽ không được bốc cùng đội, cho nên mọi người cứ yên tâm”.
Sau đó Dương Thiện lấy ra bốn ống tre, trong mỗi ống đều có bốn thăm, tổng cộng là mười sáu.
Tần Lâm rút ra thăm D, Hiên Viên “ngông cuồng” thăm B, Vương Định Sơn thăm C, và Lăng Dật Nhiên thăm A.
"Việc bốc thăm đã hoàn thành, A sẽ thi trước, sau đó là B và C, D sẽ cuối cùng”.
Dương Thiện trầm giọng nói.
Bốn người bắt đầu một trận chiến hỗn loạn, không biết ai mới có thể cười đến cuối cùng, lấy một địch ba để giành tấm phiếu vào vòng trong.
Rõ ràng đây là cấp độ khó khăn nhất, và cũng là bài kiểm tra lấy ít địch nhiều.
Cuối cùng Trường Lạc đã giành được chiến thắng, Lăng Dật Nhiên biết khó nên đành lui, nên mới không bị thương quá nặng.
Tiếp theo, thăm B xuất chiêu!