*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Trung Nghĩa mặt mày chán nản, bây giờ anh ta có nói gì cũng vô dụng. Nhân chứng vật chứng đều ở đây, Tần Lâm thực sự đã đánh người, giờ có trăm cái miệng thì cũng không bào chữa nổi.
Trương Quốc Phong nổi giận nói, lòng đầy căm phẫn "Đúng, Lâm Trung Nghĩa, anh là sư huynh của cậu ta, anh đương nhiên sẽ bào chữa cho cậu ta rồi, nhưng anh không thấy cậu ta đánh chúng tôi đến mức này sao? Đã bắt nạt chúng tôi đến mức này mà anh còn bao che cho cậu ta à?"
Vương Toàn Quý bị thương vô cùng nghiêm trọng, khàn giọng nói.
"Chẳng nhẽ cậu ta đánh chúng tôi nặng tay vậy mà anh còn cảm thấy cậu ta là người bị hại? Còn có thiên lý không, Lâm Trung Nghĩa, tôi nghĩ anh nghĩ mình là ông trời, coi khinh cả cửu sư thúc, bên của đại sư huynh quả nhiên không tầm thường, đúng là đệ nhất cao nhân, hừ hừ".
"Nếu như không phải do cậu ta vô cớ biến mất, không tham gia tu luyện, mới vào Côn Luân mà đã không thèm coi ai ra gì, đả thương các sư huynh sư đệ, hơn nữa còn xuất quỷ nhập thần, ai tin được cậu ta đến đây bái sư học nghệ chứ? Con nghĩ cậu ta chính là gián điệp của mấy môn phái khác đến. Người như vậy không thể giữ lại được, cửu sư thúc!"
Tôn Dương Kỳ nghiêm túc nói, mặt đầy vẻ không cam lòng, bây giờ Tần Lâm là cái gai trong mắt họ, hơn nữa còn đánh bọn họ thành ra như vậy, đi đâu nói phải nói trái đây?
May mà cửu sư thúc kịp thời chạy tới, chủ trì công đạo giúp họ, nếu không hôm nay hậu quả sẽ không tưởng tượng được.
"Các người ngậm máu phun người!"
Lâm Trung Nghĩa bất lực, mặt đầy khổ sở.
Đằng Thiên Sơn nhíu mày, lạnh lùng nói.
"Cậu còn gì để nói không? Tần Lâm, cậu thân là đệ tử của đại sư huynh, con trai của ngũ sư huynh mà lại không biết điều, làm xằng làm bậy ở núi Côn Luân, mất hết mặt mũi của cha cậu, bây giờ còn đả thương nhiều sư huynh, rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy? Bây giờ cậu chỉ còn duy nhất một con đường, đó là khoanh tay chịu trói, về chịu tội với tôi".
"Nếu như tôi không đi, ông ép được tôi chắc?"
Ánh mắt Tần Lâm như lửa đốt, hung hãn nhìn Đằng Thiên Sơn, giờ khắc này, mọi người không ngờ được Tần Lâm không coi cửu sư thúc ra gì.
Đằng Thiên Sơn giận dữ nhưng vẫn mỉm cười, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng đến phát sợ.
"Cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không? Cậu có tin tôi có thể đánh cậu què cụt ngay tại đây rồi đuổi ra khỏi Côn Luân không?"
Đằng Thiên Sơn xông về phía Tần Lâm, sát khí lộ ra, hung hăng hơn nhiều so với đám Tôn Dương Kỳ.
Đối mặt với kẻ địch mạnh, mắt Tần Lâm lóe sáng.
"Dừng tay..."
Một giọng nói yêu kiều vang lên, không ngờ trong tình hình nguy cấp, một bóng dáng xinh đẹp lại chặn lại thế tấn công của ông ta, mặt ông ta biến sắc, nhanh chóng thu tay.
"Là tiểu sư thúc!"
"Đúng không? Ba người không đánh lại tôi sau đó còn xúi giục các sư huynh sư đệ ra tay với tôi, các người con là con người không?"
Lăng Dật Nhiên chau mày, cười khẩy.
"Các người đến Côn Luân học nghệ cũng tám mười năm rồi mà ngay mà một tiểu sư đệ mới nhập môn cũng không đánh lại, giờ còn kể khổ với tôi? Mấy người còn mặt mũi không? Mấy người ỷ đông hiếp yếu, bây giờ bị đánh còn ra vẻ tủi thân? Mấy người khiến tôi quá thất vọng? Sau này môn phái so tài, chẳng nhẽ núi Côn Luân lại phái mấy tên vô dụng như mấy người đi à? Thế thì thà tặng luôn chức quán quân cho người ta cho nhanh".