"Nhiệm vụ của bác sĩ chính là chữa bệnh cứu người, huống chi việc châm cứu cho tiểu sư thúc còn là vinh hạnh của tôi kia mà, he he he”. Nụ cười của Tần Lâm khiến cho khuôn mặt xinh xắn của Lăng Dật Nhiên đỏ bừng, nụ cười của anh không phải là một nụ cười tốt đẹp gì.
"Coi chừng miệng mồm của anh đấy, cẩn thận ông nội cho đá anh ra khỏi đây bây giờ”.
Lăng Dật Nhiên hừ lạnh.
"Sư thúc tổ sẽ không như vậy đâu, khi sư thúc tổ còn trẻ chắc là đẹp trai, quyến rũ, ga lăng lắm nhỉ, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được, sư thúc tổ và tôi mới gặp đã thân, trở thành bạn tâm giao rồi đó, ha ha ha”.
Tần Lâm bật cười.
"Đúng vậy, Tần Lâm, ta rất thích con, nếu được thì ta sẽ gả luôn cháu gái cho con? Cho dù ai có nói gì thì người trẻ tuổi vẫn có thể sống phá cách được mà, cháu gái ta cũng rất tài năng, mặc dù không giỏi bằng con nhưng nó tuyệt đối sẽ không làm con xấu hổ đâu”.
Câu nói của Lăng Nhật Thiên khiến sắc mặt Lăng Dật Nhiên sụp xuống ngay lập tức, cô dậm chân một cách quyết liệt.
"Ông nội! Ông đang nói nhảm gì vậy”.
"Xem ra sư thúc tổ chắc là người ở giữa nhỉ. Nhưng chuyện nam nữ thì nên để hai bên tự giải quyết thì hơn, con xin nhận tình cảm của người, nhưng tiểu sư thúc có vẻ không thích con cho lắm”.
Tần Lâm nhún vai nói.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Lăng Dật Nhiên ngẩn ra, vừa rồi còn đánh với Tần Lâm một trận thừa sống thiếu chết, vậy mà bây giờ hai người bọn họ lại như vậy, thay vào đó cô lại trở thành người ngoài cuộc.
Nhưng Lăng Dật Nhiên vẫn rất vui, dù sao Tần Lâm cũng đã chữa khỏi bệnh cho cô và ông nội rồi, phương pháp châm cứu siêu việt của anh khiến cả ông nội cũng phải sửng sốt, dù ông không nói ra nhưng ánh mắt của ông đã nói lên tất cả.
Chắc chắn là ông nội không nói gì vì sợ mất mặt, ông cũng là một người hành nghề y chữa bệnh, nhưng so với Tần Lâm thì lại không đáng để nhắc đến.
Người hành nghề y lại không thể tự chữa mà lại để người khác chữa cho mình, đây đúng là dễ nói mà không dễ nghe chút nào.