*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Lâm đã nhìn ra được ý muốn của Lăng Nhật Thiên, ông già này đúng là bảo thủ, tuy vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhưng lại là một con vịt cứng đầu, ông ấy vẫn quyết không chịu cúi đầu với Tần Lâm.
Dù sao bọn họ cũng là trưởng bối ở Côn Luân, hơn nữa còn có tình bạn sâu nặng với bố anh, đây chỉ là một việc nhỏ nhặt mà thôi, đương nhiên anh sẽ thuận theo ý ông ấy. “Cảm ơn tiểu sư điệt”.
Lăng Dật Nhiên che miệng cười, lúc này toàn thân cô hết sức sảng khoái, cơn đau nhức ở các khớp xương trước đây hầu như không còn nữa, phương pháp này quả thật rất thần kỳ, chỉ khi bị Tần Lâm châm thì mới cảm nhận được sự sảng khoái của việc bị đâm.
"Bắt đầu đi, để ta xem con đến đâu”.
Lăng Nhật Thiên cười như không, ông cũng không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của cháu gái, chẳng lẽ lại có chuyện thần kỳ như vậy sao?
Mặc dù cũng là bác sĩ nhưng châm cứu hoàn toàn không phải thế mạnh của ông, điểm mạnh của ông chính là luyện đan chế thuốc, hoàn toàn khác với Tần Lâm.
Nhưng bệnh tật hành hạ thực sự quá đau đớn, nếu như Tần Lâm thật sự có thể trị khỏi bệnh thì ông phải cảm tạ tám đời tổ tiên mất.
Đứa con trai này của Tần Trì xem ra cũng khá thú vị, Lăng Nhật Thiên cũng tràn đầy kỳ vọng đối với anh.
Còn liệu anh có thể giúp Lăng Nhật Thiên giải quyết cơn đau hay không thì còn tùy thuộc vào khả năng.
Tần Lâm cũng không chịu thua, sau khi anh rửa sạch tất cả kim bạc rút ra từ cơ thể Lăng Dật Nhiên, rồi mới bắt đầu châm kim cho Lăng Nhật Thiên.
Màn mở đầu của Tần Lâm vô cùng đặc biệt, mỗi lần châm vào đều làm cho ông cảm thấy thoải mái.
"Aaa... thoải mái, thoải mái lắm”.
Lăng Dật Nhiên cười nói, trong mắt mang theo vẻ trêu đùa, điều quan trọng nhất chính là ông nội hình như đã chấp nhận hưởng thụ việc châm cứu của Tần Lâm rồi, không ngờ ông lại thích cảm giác vừa đau vừa sướng này như vậy.
Đương nhiên sự đau đớn đó là nỗi đau châm chích của hàn khí thấu tận xương tủy, người thường căn bản không thể hiểu được.
Nếu Tần Lâm có thể cứu được cả hai ông cháu họ thì quả là công đức vô hạn, trong lòng Lăng Dật Nhiên cũng sẽ tràn đầy lòng biết ơn và ngưỡng mộ đối với Tần Lâm.