*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Nhớ kỹ phải thả lỏng, nếu không cơ bắp của cô sẽ rất căng, hiệu quả sẽ giảm, lúc đó thì đừng trách tôi không nhắc nhở cô".
"Lương y như từ mẫu, cô không cần lo tôi sẽ làm ra chuyện gì quá đáng đâu, nếu như Tần Lâm tôi muốn ra tay thì không cần phải chờ đến lúc này đâu! Hi hi hi".
Tần Lâm nở nụ cười âm hiểm, khiến Lăng Dật Nhiên vô cùng sợ, nhưng cô hiểu rõ anh đang dọa mình.
Lăng Dật Nhiên hừ lạnh nói.
"Hừ, ai biết anh đang nghĩ gì trong lòng, đàn ông mấy người chẳng ai tốt đẹp, trong bụng toàn tâm địa xảo trá".
"Im miệng, tôi không muốn đâm cô thêm lần thứ hai đâu".
Tần Lâm bắt đầu nghiêm túc, anh châm cứu như thần, anh đã cắm hơn hai mươi cây kim lên người cô, lúc này hiệu quả dần thể hiện ra.
Lăng Dật Nhiên cảm giác được trong cơ thể mình, kỳ kinh bát mạch, tứ chi bách mạch dường như có từng dòng khí lạnh không ngừng chạy trốn, dòng khí lạnh này khiến cô cực kỳ đau, giống như bị dao nhọn đâm vậy, nó không ngừng thay đổi phương hướng, phá vỡ từng kinh mạch trong cơ thể.
"Đau quá, lạnh quá".
Lăng Dật Nhiên lầm bầm nói, sắc mặt không đổi, đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai nữa, mà là bệnh kéo dài không biết bao nhiêu năm tháng.
Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ của cô đều mất, cô được ông nội nuôi lớn, hai mươi năm nay cô sống trên cao nguyên băng này, hơn nữa còn không biết giữ ấm, thường xuyên đi vào núi sâu tìm thảo dược, nhiều khi còn ở trong núi mấy ngày mấy đêm, ai cũng có thể tưởng tượng được nỗi đau và nguy hiểm đó.
Sau khi hàn khí đi vào cơ thể, muốn loại bỏ nó thì vô cùng khó, mặc dù mấy năm nay cô uống không ít thuốc nhưng chỉ chữa được ngọn không chữa được gốc, hàn khí bị loại bỏ khỏi cơ thể chẳng thể sánh bằng số còn lưu lại trong cơ thể.
Về lâu về dài không giải quyết được triệt để, sức khỏe ngày càng sa sút, đây là điều khó có thể xoay chuyển rồi.
Nhưng hôm nay cô cảm nhận được khí lạnh trong cơ thể ngày càng hỗn loạn, hơn nữa khí lạnh vốn ẩn giấu trong cơ thể lại không ngừng len lỏi khắp nơi, khiến cô run lẩy bẩy.
Những dòng khí lạnh này ẩn giấu trong xương cốt, nếu như không nhờ Tần Lâm châm cứu, bọn chúng sẽ không được ép ra.
Tần Lâm cũng khá cẩn thận, không dám làm ẩu, dù sao vết thương của cô không nhẹ, vẫn nên cẩn thận thì hơn.