Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi sáng ngày thứ hai, Tần Lâm đưa Lăng Dật Nhiên đi ra khỏi vách núi, lúc này, rừng rậm đã không còn dấu vết của bốn con gấu tuyết kia rồi, cho dù bọn chúng có kiên nhẫn đến mấy thì cũng không một mực ngồi chờ ở đây, huống chi bọn chúng cũng nghĩ Tần Lâm và Lăng Dật Nhiên bị té chết dưới vực rồi.  

Hai người rời khỏi sau lưng núi, đi thẳng về.                Lăng Dật Nhiên nói nhỏ.  

"Vết thương của anh còn chưa khỏi đâu, anh về cùng tôi, tôi sẽ băng bó cho anh".  

"Cũng được, đành nhờ cô vậy, tiểu sư thúc".  

Tần Lâm cười nói, ở trong nơi tuyết rơi lạnh giá này, vết thương rất khó lành, huống hồ bây giờ bọn họ đã ở một đêm dưới khe nứt rồi, vết thương được xử lý rất đơn giản, dễ bị nứt nẻ da.  

Dù sao Tần Lâm cũng không phải là thần, anh là người thôi.  

"Anh chẳng khách khí gì cả, đi thôi”.  

Lăng Dật Nhiên gật đầu, mỉm cười, tên Tần Lâm này mặc dù hơi đáng ghét, nhưng không thể không nói, trong thời khắc mấu chốt cô gặp nguy hiểm, anh lại chắn trước mặt cô, không hề bỏ chạy, kiểu đàn ông như này cũng không nhiều.  

Người không vì mình trời tru đất diệt, cho dù Tần Lâm có chạy mất, cô cũng sẽ không oán giận, dù sao hai người mới quen, hơn nữa còn có xung đột với nhau, nhưng anh lại ở lại, điều này khiến cô rất cảm động.  

Người đàn ông này không quan tâm đến hiềm khích lúc trước mà vẫn cứu cô, chỉ riêng phong thái và sự sáng suốt của anh đã đủ để cô đánh giá anh không phải kẻ tầm thường.  

Ngưỡng mộ có, đố kỵ cũng có, dù sao anh cũng chẳng hơn cô mấy tuổi, nhưng thực lực lại mạnh hơn cô nhiều.  

Ở trên Côn Luân này, trong ba đời đệ tử, người có thể vượt qua Tần Lâm không quá nổi hai bàn tay.  

Người này không đơn giản.  

"Thế thì có sao đâu? Tôi có ăn thịt cô đâu mà sợ? Dẫu sao tôi cũng là học trò của học trò của ông ấy, chẳng nhẽ ông ấy lại ra tay với tôi à? Tôi đến để chữa bệnh, chứ có đến để trộm người đâu".  

Lăng Dật Nhiên đỏ mặt, dậm chân, hung hăng mắng Tần Lâm.  

"Anh nói bậy bạ cái gì thế".  

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!