*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơ thể của hai người dính chặt vào nhau, hơn nữa cô gái áo da thú đang khỏa thân nửa người, chỉ còn một mảnh nội y, nội y cũng đã bị xé rách một nửa, sắp lộ ra hết trước mắt Tần Lâm.
Nhưng trong giờ phút sống còn này, cô cũng không quan tâm được nhiều như vậy, hai người ôm chặt lấy nhau, trong mắt cô gái lộ rõ vẻ kích động cùng căng thẳng, chỉ một chút bẩt cẩn cũng đủ để khiến bọn họ rơi xuống, bây giờ bọn họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Mặc dù thoát khỏi nanh gấu, nhưng rãnh băng sâu này cũng gian nan vô cùng.
Tần Lâm nhìn xung quanh, thấy đối diện có một con dốc thoải rộng chừng ba bốn mét, hoàn toàn có thể chứa được hai người.
“Chút nữa tôi sẽ ném cô sang bên kia, cô chuẩn bị đi, nhất định phải cố hết sức vươn người để tránh đè gãy chỗ đó, chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng tìm cách đi lên, có lẽ đi từ bên đó sẽ dễ hơn một chút”.
Tần Lâm nói với cô gái áo da thú.
“Được!”
Lăng Dật Nhiên nghiến chặt răng, trong lòng vô cùng thấp thỏm, nhưng hiện giờ cô ấy đã không còn cách nào khác, chỉ có thể sống chết có nhau với Tần Lâm.
Tần Lâm nhún người ném Lăng Dật Nhiên bay qua đó, Lăng Dật Nhiên cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, với một cao thủ thất mạch như cô thì khoảng cách hơn hai mươi mét này vô cùng đơn giản, chỉ cần hít sâu rơi xuống là được.
Sau khi Lăng Dật Nhiên đáp xuống bên kia, nhìn xung quanh rồi gật đầu với Tần Lâm.
Tần Lâm nhún người nhảy sang, cũng dễ dàng đáp xuống bên cạnh Lăng Dật Nhiên, lúc này cơ thể hai người lại dán chặt vào nhau lần nữa, khuôn mặt Tần Lâm thậm chí còn kề sát vào mặt Lăng Dật Nhiên.
“Cẩn thận!”
Lăng Dật Nhiên vô thức ôm chặt lấy Tần Lâm, vào lúc này, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lăng Dật Nhiên cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không kìm được mà cúi đầu xuống.
Tần Lâm cũng hơi lúng túng, nhưng lúc này, điều duy nhất bọn họ nên quan tâm đó chính là làm cách nào để thoát khỏi đây.
“Hình như chỗ này vẫn có thể đặt chân, hôm nay chúng ta ở lại đây một đêm đi, sáng mai rồi tìm cách trèo lên, nếu bây giờ đi lên mà bốn con gấu tuyết kia vẫn ở đó thì chúng ta sẽ hoàn toàn xong đời”.
Tần Lâm nói.
“Ừm”.
Lăng Dật Nhiên gật đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu, ngực cô hiện tại hơi lộ ra, mặc dù vẫn đủ để che đi lớp lá chắn cuối cùng, nhưng vẫn bị Tần Lâm nhìn thấy một khoảng lớn, hơn nữa ở đây vô cùng lạnh lẽo, khiến cô không ngừng run rẩy.
Tần Lâm liếc nhìn Lăng Dật Nhiên, sau đó cởi chiếc áo khoác của mình đưa cho cô.
Tần Lâm xua tay, mỉm cười nói, lúc này anh cũng lười phải so đo với cô.
“Đúng rồi, cô tên gì? Cô cũng là người của núi Côn Luân à? Tôi mới vào núi Côn Luân, tên tôi là Tần Lâm.
“Tôi là Lăng Dật Nhiên, anh mới vào núi Côn Luân mà đã lợi hại như vậy?”