*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đợi một lát nữa thì chạy mau! Chia thành hai hướng, chúng ta không có lựa chọn nào khác đâu, đám gấu trắng này chính là chúa tể của nơi đây, chúng đã sống ở đây từ rất lâu rồi, chính là loài gấu tuyết độc nhất ở Côn Luân, cho dù có là cao thủ thất mạch thì khi ở trước mặt chúng cũng không đủ sức đánh trả đâu”.
Cô gái thì thào, rõ ràng là cô không muốn cho chúng nghe thấy.
Tần Lâm khẽ gật đầu một cái, cao thủ thất mạch chưa chắc có thể là đối thủ của chúng, chẳng trách ngay từ đầu cô gái đã lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi, thậm chí còn không muốn liều mạng đánh chúng.
Bởi vì có đánh cũng không lại, thậm chí còn làm bản thân lâm vào tình thế nguy hiểm, nhưng nếu bỏ chạy thì ắt sẽ có cơ hội sống sót.
Gặp phải những con gấu tuyết này thì kết quả sẽ rất thê thảm.
Lòng Tần Lâm thoáng run, chẳng trách Lâm sư huynh lại không để bọn họ một mình tiến vào dãy núi này, xem ra ngoài nguy hiểm tự nhiên thì đám gấu tuyết này cũng vô cùng đáng sợ, nếu như gặp phải một đám người thì không sao, chứ một hai người thì sẽ bị đánh tơi tả mất.
Không!
Chỉ có thể bị ăn mất mới đúng.
Cô gái áo da thú đã sẵn sàng để bỏ chạy, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Tần Lâm cũng muốn chạy, nhưng anh lại nghĩ chuyện này không đơn giản như thế, đám gấu này dường như đã chặn hết đường ra của bọn họ, hơn nữa lại còn liên tục ép sát, điều này càng làm tăng thêm cơ hội cho chúng, rừng rậm âm u như thế này, quả thực rất khó để bọn họ thoát khỏi được đám gấu kia.
“Gràooo...”
Sau một vài tiếng gầm gừ, gấu tuyết bắt đầu tấn công, bởi vì chúng không thể đợi thêm được nữa, bữa tối ngon lành đã ở trước mắt thì sao mà không vội vàng được chứ?
Lúc này Tần Lâm và cô gái áo da thú chia thành hai hướng, bọn họ muốn bỏ chạy, đây chính là hy vọng duy nhất.
Tốc độ của Tần Lâm vô cùng nhanh, nhưng hai con gấu tuyết kia cũng không để anh thất vọng, chúng kiên quyết đuổi theo anh, những cú đấm nặng nề lộn xộn mà chúng đánh ra thật khiến cho Tần Lâm không dám xem thường.
Trở lại vấn đề cơ bản, sức mạnh là vô hạn!
Chiêu thức của chúng đơn giản nhưng lại rất thực dụng, chính là giết chết con mồi trong thời gian ngắn nhất, đây mới là mục đích của chúng.
Không giống loài người hay chơi mấy chiêu màu mè, chúng chỉ cần đánh chết đối thủ là đủ rồi.
Hai con gấu tuyết đuổi theo anh, còn hai con còn lại đương nhiên là sẽ đuổi theo cô gái áo da thú.
Tần Lâm hết sức thận trọng, lấy lùi làm tiến, nhưng hai con gấu tuyết lại không có tâm địa gian xảo như vậy, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là giết chết rồi ăn thịt anh!
Những chiếc chân gấu liên tục đánh về phía anh, sắc mặt Tần Lâm lập tức trở nên vô cùng nghiêm nghị, có thể nói là nguy hiểm muôn trùng, lúc này Tần Lâm chỉ có thể né hết mức có thể mà thôi, dù gì sức mạnh của hai con gấu tuyết này còn có thể so sánh được với cao thủ thất mạch.
Mặc dù Tần Lâm đã tránh né mấy lần, nhưng mỗi lần chân gấu vỗ vào cây lớn lại khiến bông tuyết và cành cây rơi đầy trên mặt đất, điều này khiến cho Tần Lâm cảm thấy rất khó chịu.
Nhất thời hai bên đều lâm vào tình thế bế tắc, Tần Lâm không ngờ hai con gấu tuyết này lại lợi hại như vậy, tuy không đánh trúng anh nhưng lại gây cho anh rất nhiều phiền phức.
Thậm chí có một vài cái cây đã bị chúng đánh gãy trực tiếp, thật là kinh hãi.