Mọi người đều quay đầu nhìn lại, một người đàn ông vạm vỡ bước đi chậm rãi khiến ai cũng phải sợ hãi.
Người này không phải ai khác, mà chính là Triệu Vô Cực!
Anh ta là đệ tử của nhị sư bá, hơn nữa phía sau còn có sáu người, trong đó có hai người đã bị Tần Lâm đánh ngày hôm qua.
Ngay lúc này, ai nấy đều rất hiên ngang kiêu ngạo, có Triệu Vô Cực là hậu thuẫn vững chắc của bọn họ thì còn có gì phải sợ chứ?
Thực lực của Triệu Vô Cực không thể nào so với Nhiếp Vân Hải, ngay cả Lâm Trung Nghĩa cũng cau mày, Triệu Vô Cực là đệ tử thứ ba của nhị sư thúc, thực lực gần như ngang ngửa với anh ta, thậm chí còn có thể đánh bại được Lâm Trung Nghĩa, không còn nghi ngờ gì nữa, sự xuất hiện của anh ta lập tức khiến Lâm Trung Nghĩa và những người khác cảm thấy sự việc nghiêm trọng hơn.
Nhưng lần này Triệu Vô Cực đang đứng khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tần Lâm.
Triệu Vô Cực!
Anh ta cũng là một trong những đệ tử được coi trọng nhất của nhị sư thúc, Lâm Trung Nghĩa biết rằng lúc này mình nhất định phải ra mặt, tên này rõ ràng là muốn nhằm vào Tần Lâm, nếu thật sự để bọn họ khiêu chiến thì Tần Lâm chắc chắn sẽ bị đánh bại, sao anh có thể là đối thủ của Triệu Vô Cực được chứ?
Tần Lâm cũng biết rất rõ tên này tới đây là để ăn miếng trả miếng, hôm qua bị đánh thì hôm nay nhất định phải đòi lại cho bằng được, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.
Lúc trước Triệu Vô Cực và anh cũng đã từng đối chọi gay gắt với nhau, không ai nhường ai, nếu không có Diệp Như Tuyết tách hai người ra thì có lẽ đã có một trận chiến rồi.
"Triệu Vô Cực, hôm nay cậu đến không phải là muốn tìm Tần sư đệ để gây sự đó chứ, cậu coi tôi không tồn tại hay sao?”
Lâm Trung Nghĩa lạnh lùng nói, dù sao Tần Lâm cũng là con trai của ngũ sư thúc, lại còn là sư đệ của anh ta, hôm qua mới đến nên Lâm Trung Nghĩa vẫn chưa biết rõ thực lực của anh, nhưng hôm nay đã không còn như vậy nữa, anh đã gia nhập sư môn rồi, đương nhiên Lâm Trung Nghĩa không thể nào để Tần Lâm dễ dàng bị người khác bắt nạt được.
"Lâm sư huynh ở đây, đương nhiên tôi không dám ngang ngược rồi, tôi vẫn rất coi trọng Lâm sư huynh, chuyện này ai cũng thấy. Mọi người nói xem có đúng không?”
Triệu Vô Cực mỉm cười, mọi người phía sau cũng hùa theo.
"Nhưng có một số người thì khác. Tần Lâm, hôm qua cậu vừa đến núi Côn Luân đã người của chúng tôi bị thương, chẳng lẽ chỉ có sư huynh đệ của cậu mới là sư huynh đệ, còn của tôi lại không sao? Lâm sư huynh, có một số việc không đơn giản như anh nghĩ đâu. Khi đánh ai đó thì phải chấp nhận, thậm chí còn phải chịu trừng phạt, làm người thì phải biết điều một chút, nhưng tiếc rằng lại có một số người không như vậy”.
Triệu Vô Cực nhìn Tần Lâm bằng ánh mắt sắc lẹm.
"Hôm nay tôi đến đây không phải để tìm Lâm sư huynh khiêu khích, mà sư đệ của tôi bị đánh, tất cả đều do Tần Lâm cố ý khiêu khích, hoàn toàn không thèm coi sư huynh đệ bọn tôi ra gì, cứ luôn ép người khác, vậy nên mới xảy ra chuyện như vậy. Cho nên tất cả mọi chuyện đều do cậu ta gây ra cả, hôm nay tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho sư đệ của mình, nếu không mọi người sẽ cho rằng đệ tử dưới trướng sư phụ tôi dễ bắt nạt”.
"Tôi nói điều này cậu đừng chê khó nghe nhé, Triệu Vô Cực, sư đệ của cậu không bằng người ta, chẳng lẽ cậu lại trách người khác ư? Đám người Nhiếp Vân Hải đã chủ động ra tay trước, bây giờ mọi người lại tiếp tục đến đây gây chuyện, ai mới là người coi người khác không ra gì đây? Các cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, muốn đánh thì đánh, tôi thấy các cậu mới là người vô lý thì có, cậu thật sự muốn phân cao thấp với tôi trong trận chiến hôm nay sao?”
Lâm Trung Nghĩa trầm giọng nói, sau đó nhìn chằm chằm vào Triệu Vô Cực, tên này cũng khá khó nhằn, Tần Lâm nhất định không phải đối thủ của anh ta, lúc này Lâm Trung Nghĩa cũng chỉ có thể ngăn cản anh ta mà thôi.
"Lâm sư huynh nói đúng lắm, tôi vẫn rất tôn trọng sư huynh, nhưng có người lại không hề đáng được tôn trọng, lại càng không đáng để anh bảo vệ, nếu là nam tử hán đại trượng phu thì ra đây đánh một trận xem nào, dù thắng hay thua thì đều do số mệnh. Đương nhiên, nếu như cậu vẫn muốn làm rùa rụt cổ thì tôi cũng không ép”.
"Đã nghĩ kĩ chưa, Tần Lâm? Muốn làm đàn ông hay rùa rụt cổ đây?”