"Thật sao Lâm sư huynh? Ha ha ha, vậy thì sư đệ phải nhanh chóng luyện tập mới được”.
"Đúng vậy, từ lâu tôi đã muốn đến dãy núi phía sau để cùng Lâm sư huynh thu thập dược thạch rồi”.
Sắc mặt Lâm Trung Nghĩa chợt thay đổi, tỏ ra lãnh đạm.
"Chỉ nói miệng là giỏi, còn không mau luyện công đi, nếu không thì đừng trách tôi”.
Tất cả mọi người liền im lặng, lập tức luyện công.
Lâm Trung Nghĩa dường như cũng nhìn ra được sự ngờ vực của Tần Lâm, bèn trầm giọng nói:
"Dãy núi phía sau không phải là nơi cực hàn, vào giữa hè lại là núi rừng rộng lớn có thảm thực vật bao quanh, ở đó có rất nhiều thảo dược hiếm có, nhưng huynh muốn đến đó để thu thập dược thạch, đường đi vô cùng khó khăn và nguy hiểm, có mấy đệ tử Côn Luân không biết tốt xấu đã ngã xuống núi thịt nát xương tan tại chỗ”.
Lời của Lâm Trung Nghĩa khiến cho Tần Lâm hơi chùng xuống, xem ra muốn lấy được một số dược liệu ở đây cũng không dễ dàng chút nào.
"Nếu kiếm được dược liệu tốt thì chúng ta có thể đổi lấy mấy viên đan dược hoặc thuốc trị thương với dược sư ở núi Côn Luân, tu luyện ở đây vô cùng khó khăn, cứ hở một tí là bị thương, vậy nên nhu cầu dược liệu cũng rất lớn, hông phải ai cũng có cơ hội để đến dãy núi phía sau thu thập dược thạch đâu”.
Sau khi Lâm Trung Nghĩa nói xong, Tần Lâm khẽ gật đầu, xem ra sau này muốn tu hành thì phải chuẩn bị thêm dược liệu, không biết chừng khi nào lại cần dùng đến.
Tần Lâm nhìn mọi người bắt đầu tu luyện, sau đó anh cũng từ từ nhắm mắt lại rồi hít thở theo cách mà Lâm Trung Nghĩa đã nói với bọn họ.
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên tu luyện của bọn họ, đương nhiên rất khó để có thể hoàn toàn tiến vào trạng thái tu luyện, căn bản chẳng phải chuyện dễ dàng gì, khoảng cách giữa bọn họ với Lâm Trung Nghĩa vẫn còn rất lớn.
“Đan điền là trọng tâm, kỳ kinh là chủ chốt, bát mạch là phụ trợ, tâm thức làm đan điền tụ khí, ý đoạt linh đài, khí động huyền minh!”
Tần Lâm vừa tu luyện chưa đến mười phút liền cảm giác được luồng khí xoáy trong cơ thể không ngừng dao động, sau đó dần ngưng tụ thành hình, không ngừng tác động vào kinh mạch.
Khí công Côn Luân không khó như anh tưởng tượng, nó cũng gần giống với Tam Phong luyện khí thiên.
Vậy nên Tần Lâm tiến bộ rất nhanh, hơn nữa hai loại khí công dường như bổ sung cho nhau, thay vì cản trở thì luồng khí xoáy trong khí hải đan điền của anh lại càng trở nên mạnh mẽ, ngay cả Tần Lâm cũng không tưởng tượng nổi hai loại khí công đó lại có thể bổ trợ cho nhau, đối với Tần Lâm mà nói thì việc hình thành hai luồng xoáy khí công này hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay.
Lúc trước luyện Tam Phong luyện khí thiên thì Tần Lâm đã cảm thấy luồng khí xoáy trong cơ thể không ngừng tăng lên, nhưng Khí công Côn Luân lần này lại càng làm cho anh có cảm giác mạnh mẽ hơn.
Khí công Côn Luân và Tam Phong luyện khí thiên dung hợp một cách hoàn mỹ, khiến cho Tần Lâm càng ngày càng cảm thấy phấn khích và ngạc nhiên, luồng khí xoáy trong cơ thể không ngừng tăng lên, từ việc hít thở có thể cảm giác được cơ thể của mình như đang bị hút vào trong, linh khí như được gột rửa, vô cùng sảng khoái.
Thời gian trôi qua, Tần Lâm không ngừng khai thông đến đốc mạch, chính là kinh mạch cuối cùng mà anh cần đột phá, nếu đột phá được tám kinh mạch thì anh sẽ trở nên thượng thừa ở Côn Luân.
Với sự tác động không ngừng của Tần Lâm, dường như anh đã có thể cảm giác được kinh mạch trong cơ thể đã mở rộng ra rất nhiều, đúng như Lâm Trung Nghĩa sư huynh nói, muốn đột phá kinh mạch thứ tám thì phải mở rộng được các kinh mạch trước đã.
Luồng khí xoáy hình thành bởi hai loại khí công trong cơ thể tràn ra khắp tứ chi và xương cốt của Tần Lâm, ngoại trừ đốc mạch thì tất cả các kinh mạch đều đã bị Tần Lâm mở rộng, anh có thể cảm nhận được thân thể của mình càng ngày càng mạnh mẽ, sức mạnh cũng tăng vọt theo.
Mặc dù không thể đột phá kinh mạch thứ tám, nhưng bản thân cũng đã mở rộng được bốn đường kinh mạch, đương nhiên thực lực của anh đã có tiến bộ đáng kể.