Tần Lâm đi theo Ngộ Diên vào nơi sâu nhất của ngọn núi, đó là một đại điện rất nguy nga, được xây dựng ở lưng chừng núi, ở chính giữa tràn ngập linh khí của gió tiên.
Cao khoảng năm trăm mét, có cầu thang lên xuống núi ở hai bên, xung quanh không còn thứ gì khác.
Chính điện vô cùng bề thế, tạo cho người ta cảm giác thâm sâu khó lường, lưng chừng núi cao hàng trăm mét quả thực vô cùng kinh ngạc và huyền bí.
Ở đây có mây bay, làn gió sảng khoái, làm cho cảm giác phía trên đại điện càng thêm rõ rệt.
Bởi vì nơi này có độ cao hàng nghìn mét, đại điện phía trên núi vô cùng kỳ bí, hết sức tráng lệ và làm người ta say mê.
Các công trình kiến trúc cổ đều ở hai bên núi, trên tường đá có nhiều cửa động, đó chính là nơi ở của đệ tử Côn Luân.
Chỉ có điều đại điện này khiến cho Tần Lâm hết sức kinh ngạc, không khỏi làm anh cảm thán.
Vị trí Côn Luân tọa lạc rất hiếm thấy, đại điện này dường như ở giữa núi, như thể mọc lên từ bụng núi, nếu như đây là thật thì quả là một công trình kỳ diệu, so với cung điện băng Côn Luân anh đã từng thấy dưới lòng đất thì xem ra nơi này cũng không kém cạnh mấy.
Ngay khi bước đến đại điện thì anh đã ở trên bậc đá ngàn tầng rồi, Tần Lâm bỗng cảm thấy một luồng khí sảng khoái tràn đầy xông thẳng vào vào mặt, khiến anh cảm thấy thư thái và vui vẻ, giống hệt như gân cốt tứ chi đều được khai thông vậy.
Tần Lâm sửng sốt, Côn Luân này còn hơn hẳn so với những gì anh tưởng tượng, đại điện lưng chừng núi này thật khiến cho người ta kích động.
Trước cửa có một cái chuông lớn, lúc này Ngộ Diên mới cầm chiếc mõ gỗ rồi đánh vào chuông.
“Boong...” . Truyện Gia Đấu
“Boong...”
Đột nhiên, trong các cửa động đều có người thò đầu ra hóng hớt, tự hỏi không biết là ai đến.
"Lại có người đến Côn Luân bái sư nữa sao?"
"Này, ai mà biết được, xem ra chúng ta sắp có một tiểu sư đệ khác rồi đó”.
"Chưa chắc đâu, cậu nghĩ là ai cũng có thể ở lại Côn Luân sao? Nếu tài năng quá kém thì sẽ bị đuổi ra ngoài, Côn Luân chúng ta không phải là nơi gom rác đâu”.
"Nói vậy cũng đúng, cơ nghiệp kế thừa nhiều năm của Côn Luân cũng chỉ có mấy chục người mà thôi, có thể nói là hoàn mỹ. Các người nhìn xem, tiểu sư muội và Triệu sư huynh cũng ở đây này, xem ra không hề đơn giản đâu”.
"Vậy nên mới nói hàng năm đều có người muốn đến Côn Luân học nghệ, nhưng gần như 99% bị đuổi đi”.
"Lần này có vẻ khác đấy, tôi thấy thanh niên này có vẻ không tầm thường. Thất sư thúc đã thực sự đánh chuông tập sự rồi, từ trước đến nay có mấy ai đến học nghệ mà đánh qua chuông tập sự đâu chứ?”
Xem ra người tới lần này thân phận hoặc thực lực thật không đơn giản chút nào.
Dù gì thì Côn Luân bọn họ cũng sẽ trở nên sôi nổi, mỗi khi xuất hiện đệ tử mới thì chắc chắn sẽ có không ít trò hay.
Một khi tiếng chuông tập sự vang lên, ắt hẳn là có chuyện lớn!
Ngay lúc này, bên hông đại điện bỗng có mấy bóng người đi tới, tất cả đều là áo dài màu lam, trông hết sức điềm tĩnh.
Cả ba người đều rất mạnh mẽ, tràn đầy khí thế toát ra.
Họ đứng đó như một ngọn núi, không sao với tới được.
Nhưng không thể nhìn ra được chút vết tích của sức mạnh nào, càng không có cảm xúc, ba người này trông vô cùng đáng sợ.
Đây là điểm mà Tần Lâm rất chắc chắn.
Ba người bọn họ nhìn thấy Tần Lâm xong liền sửng sốt và kinh ngạc, rõ ràng bọn họ có ấn tượng rất sâu về bố anh Tần Trì, cho nên ngay khi nhìn thấy Tần Lâm thì bọn họ cũng không cần người khác giới thiệu làm gì nữa, lập tức nhận ra được thân phận của anh.
"Thưa ba vị sư huynh, sư phụ còn đang bế quan, vậy nên sư đệ đã quyết định chuyện này”.
Ngộ Diên điềm nhiên nhìn ba người bọn họ, sau đó thấp giọng nói.