"Chẳng phải đã đi qua cung điện băng Côn Luân rồi sao? Tại sao lại đi Côn Luân nữa?"
Tần Lâm cảm thấy rất khó hiểu, lúc này anh cũng không biết tại sao bố muốn đi tìm vật tổ tận thế nhưng lại yêu cầu anh đi đến núi Côn Luân, ý gì đây chứ?
"Côn Luân này không phải là Côn Luân kia!"
Tần Trì nói.
"Phía trên núi Côn Luân còn có môn phái Côn Luân. Trong môn phái Côn Luân có cái gọi là Côn Luân. Trong thiên hạ có bốn môn phái lớn là Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi và Côn Luân! Đây là những môn phái về võ cổ truyền thực sự, mỗi một môn phái đều rất mạnh, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết những người được gọi là cao thủ bảng Rồng cũng chẳng là gì so với các môn phái võ cổ truyền đó. Kẻ mạnh thực sự luôn ẩn mình với thế giới”.
Thương Lộc nhìn Tần Lâm rồi nói.
Tần Lâm nhất thời có chút không thể chấp nhận được, chuyện này có hơi kinh ngạc quá rồi đó?
Cao thủ bảng Rồng vẫn không được coi là cao thủ trong các môn phái này sao? Vậy tại sao họ lại bế quan và ẩn mình trong núi sâu kia?
Trời đất rộng lớn, lại nhiều cao thủ như vậy, chẳng lẽ tất cả đều là mây trôi lững lờ hay sao?
Tần Lâm nghĩ mãi không thông, nhưng sự tồn tại là hoàn toàn có lý, các môn phái võ cổ truyền luôn ẩn mình trong bóng tối, cho tới bây giờ anh cũng chỉ nghe bố nói qua với Thương Lộc, anh cũng chưa từng được nghe, ngay cả sư phụ cũng chưa bao giờ nói với anh.
Xem ra các môn phái võ cổ truyền này thật sự khá thận trọng, hơn nữa thực lực dường như không thể tưởng tượng nổi.
"Đừng có nghe đơn giản như vậy, số lượng người của các môn phái võ cổ truyền không nhiều như anh nghĩ đâu, người có thể gia nhập vào các môn phái đó chí ít cũng phải là các cao thủ ngũ mạch dưới ba mươi tuổi, nếu không thì không thể nào vào được, anh nghĩ ai cũng có thể vào được các môn phái đó hay sao?”
Tần Trì nói xong còn không quên liếc Thương Lộc một cái.
Sắc mặt Thương Lộc tái nhợt, sau đó trừng mắt nhìn Tần Trì.
"Anh nói cái gì cũng làm người khác đau lòng vậy sao, mấy năm nay cho dù tôi có xao nhãng thì tôi vẫn là đệ tử ngoại môn của Côn Luân đó”.
Sắc mặt Thương Lộc ửng đỏ.
"Đương nhiên, nhưng đệ tử ngoại môn vẫn luôn là đệ tử ngoại môn, chắc chắn không thể bằng đệ tử nội môn được, các môn phái võ thuật cổ truyền đã có thỏa thuận, một khi đã gia nhập môn phái thì cả đời cũng phải là người trong môn phái”.
Lời nói của Tần Trì làm cho sắc mặt của Thương Lộc xấu hổ không nói nên lời, ông ta là đệ tử ngoại môn của núi Côn Luân, còn Tần Trì lại là đệ tử nội môn của núi Côn Luân.
Mối quan hệ giữa hai người vô cùng tế nhị.
Tần Lâm giật mình, không ngờ giữa hai người lại có quan hệ như vậy, thật không thể tin được.
"Cho nên lần này bố bảo con đến núi Côn Luân là để con biết được thế giới này thực sự rộng lớn như thế nào, núi cao còn có núi cao hơn”.
Tần Trì nghiêm nghị nói, đây chính là kết quả ông đã cân nhắc kỹ lưỡng, ngay cả Thương Lộc cũng không ngờ Tần Trì lại có thể kiên trì như vậy.
"Con có thể chọn không đi không?"
Tần Lâm cau mày suy nghĩ rồi nói.
"Có thể, bố tôn trọng sự lựa chọn của con. Nhưng con nên hiểu rằng chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng và bảo vệ những người xung quanh, còn kẻ yếu thì chỉ có thể bị giẫm đạp dưới chân. Nếu như con có thể trở nên mạnh mẽ hơn thì con sẽ thấy được thế giới này đơn giản hơn nhiều so với con tưởng. Con rất có tài, nếu như con muốn ở một góc thì bố cũng không quan tâm. Nhưng khi con đã bị cuốn vào những thứ như vật tổ tận thế này thì chắc chắn sẽ có một vài thứ đã được chuẩn bị sẵn từ trước”.
Những lời Tần Trì nói rất hữu ích đối với Tần Lâm, anh muốn thực hiện nghĩa vụ của mình vì lợi ích của đất nước, nhân dân và sự phát triển của nền văn minh nhân loại, và anh muốn bảo vệ những người xung quanh, đây mới chính là một người đàn ông thực thụ.
Ngay cả khi nó không phải là vì quyền lực, mà là vì gia đình của anh.
"Được, con sẽ nghe lời bố”.
Tần Lâm trầm giọng nói, ánh mắt lúc này tràn đầy sự chờ mong, sẽ như thế nào nếu anh gặp được các cao thủ từ mấy môn phái võ cổ truyền kia?