Sau khi Bạch Thiếu Đình dập đầu xong thì cả người toàn là máu, người nhà họ Tạ nhìn cũng thấy sợ, nhưng lúc này khuôn mặt Tạ Hồng Mai vẫn rất lạnh lùng, giữa hai người đã chẳng còn chút tình cảm nào, cho dù kết cục như thế nào Tạ Hồng Mai cũng chẳng thèm quan tâm.
Mắc sai lầm thì phải trả giá cho sai lầm đó, sự lựa chọn của Bạch Thiếu Đình, sự lựa chọn của nhà họ Bạch phải có sự trả giá thích đáng, thế giới của người trưởng thành không bao giờ có hai từ dễ dàng.
Ai cũng vậy!
"Cậu Tần, sau này nhà họ Bạch chúng tôi sẽ không bao giờ quấy rầy nhà họ Tạ nữa, xin cáo từ. Cảm ơn cậu Tần đại xá".
Bạch Phàm đỡ Bạch Thiếu Đình dậy, thận trọng rời khỏi nhà họ Tạ.
"Tên Bạch Thiếu Đình này đúng là đáng đời, nếu không phải lúc đầu anh ta ép Hồng Mai nhà chúng ta thì sao có chuyện này xảy ra chứ?"
"Đúng vậy, câu này phải nói như thế nào nhỉ, trời gây họa có thể tránh, tự tạo nghiệp tội khó sống!"
"Đúng đó, không phải không phục mà là chưa phải thời cơ chín muồi, bây giờ người nhà họ Bạch chắc đã biết bản thân phải làm gì rồi, hahaha".
"Người như vậy hoàn toàn không đáng tội nghiệp, người nhà họ Bạch đúng là một đám não tàn. Hừ hừ".
"Tần Lâm nhà chúng ta đúng là đức lang quân như ý của Hồng Mai, đúng là rể hiền rể hiền".
Sau khi nhà họ Bạch rời đi, Tần Lâm trở thành tiêu điểm được tất cả mọi người chú ý, lúc này anh là người đẹp nhất ở đây.
Tạ Hồng Mai che miệng cười tủm tỉm, lúc này là lúc mà cô cảm thấy vui vẻ nhất.
Ai cũng sẽ hướng tới tình yêu của mình, nhưng nếu không được sự chúc phúc của người thân thì tình yêu đó có hạnh phúc không?
Tạ Hồng Mai không biết, khi tất cả mọi người ruồng bỏ cô, trong lòng cô đã đau khổ và bất lực nhường nào.
Nhưng lúc này trong lòng cô vô cùng vui vẻ, hơn nữa bây giờ Tần Lâm cũng nhận được sự công nhận của tất cả mọi người nhà họ Tạ rồi.
Cho dù vì cái gì, ít nhất Tần Lâm cũng là người có năng lực, có bản lĩnh.
Tần Lâm thấy Tạ Hồng Mai vẫn luôn cười tủm tỉm thì trong lòng vô cùng vui vẻ, nụ cười này mới là nụ cười chân thật nhất của cô.
Được người nhà chúc phúc mới có thể khiến bọn họ càng thêm hạnh phúc, càng thêm vui vẻ.
"Từ nay về sau, cậu phải đối xử tốt với Hồng Mai nhà chúng tôi đấy Tần Lâm, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu".
Tạ Giang Hoài vừa cười vừa nói, giá trị con người của ông ta đột nhiên tăng lên, đừng nói là nhà họ Tạ mà cả thủ đô này chắc chắn cũng sẽ được rất nhiều người chào đón.
Bây giờ nhà họ Bạch là bàn đạp của bọn họ, là công cụ để bọn họ vùng dậy.
Mặc dù Tạ Giang Hoài vô cùng thích nịnh hót nhưng mà ai bảo ông trời ban tặng cho ông ba một cô con gái bảo bối chứ?
Người nhà họ Tạ vô cùng ngưỡng mộ Tạ Giang Hoài, chắc đây đã là số phận rồi.
Ngoài của nhà họ Tạ, Bạch Thiếu Đình sắc mặt trắng bệch, khóe miệng đầy máu, trong con mắt đầy tia máu, gân xanh nổi hết lên.
"Chú ba! Cháu không cam tâm! Rồi sẽ có một ngày cháu sẽ báo thù! Cháu nhất định sẽ báo thù!"
Bạch Thiếu Đình nghiến răng nghiến lợi, máu trên đầu cứ chảy chầm chậm.
Trong lòng anh ta cũng đang rỉ máu, nhìn người con gái mình yêu thương bị Tần Lâm cướp mất, lại còn bị bêu xấu ở cả thủ đô, món nợ này Bạch Thiếu Đình đã khắc ghi trong lòng.
Mối thù này khiến anh ta vô cùng điên cuồng.
"Đừng có mà không biết hài lòng, đây là số phận, khi sức mạnh của cháu có thể lớn đến mức có thể nắm bắt được số phận thì cháu chính là số phận!"
Bạch Phàm nhìn đứa cháu trai của mình, vẻ mặt nghiêm trọng, sao trong lòng ông ta không đau xót cơ chứ, trận đấu này cuối cùng cũng phải đặt dấu chấm hết, còn Tần Lâm là đỉnh núi cao mà bọn họ không bao giờ có thể chạm đến được.
"Chỉ có người đàn ông chôn thù hận sâu trong lòng mới được coi là người đàn ông chân chính, nếu cháu muốn trả thù thì phải cố gắng trong âm thầm, khi cháu có đủ tư cách tiêu diệt đối phương thì đó chính là ngày cháu thật sự vùng dậy".