“Chú hai!”
Mắt Bạch Phàm sáng rực lên, cuối cùng Bạch Triết cũng đã về, bây giờ cả nhà đều đang ngóng trông ông ta.
“Thế nào rồi lão nhị?”
Bạch Triển Đường nhìn Bạch Triết, thấy sắc mặt của ông ta có chút khó coi, lẽ nào bang Thanh Long không chịu ra tay sao?
“Đúng đấy ông hai, ông nói gì đi chứ, rốt cuộc có chuyện gì rồi! Cháu sẽ không tha cho tên Tần Lâm, nhất định phải báo mối thù chặt tay!”
Bạch Thiếu Đình phẫn nộ nói, anh ta hận Tần Lâm đến tận xương tủy, cả con tiện nhân Tạ Hồng Mai nữa cũng không phải loại dễ đối phó.
“Bốp”.
Bạch Triết quay người tát Bạch Thiếu Đình một phát, anh ta bị tát đến mức ong đầu ù tai, ngã xuống đất, ánh mắt bàng hoàng, bộ dạng vô cùng ấm ức.
“Chuyện gì vậy chứ?”
Bạch Phàm sững sờ, thậm chí còn không dám nói gì nữa, đối với nhà họ Bạch mà nói e rằng chuyện ngày hôm nay không thể nào giải quyết êm đẹp được.
Trừ Bạch Phàm và Bạch Triển Đường ra không ai dám nói chuyện với Bạch Triết, ông hai nhà họ Bạch một khi phẫn nộ sẽ rất đáng sợ, ai dám nói nhiều chứ?
Bạch Thiếu Đình sợ hãi run lẩy bẩy, vẻ mặt hoang mang, anh ta không biết mình đã làm sai chuyện gì mà ông hai lại hành động như thế, sao anh ta không sợ được chứ?
“Lão nhị, chuyện đã thế này rồi rốt cuộc kết quả ra sao, chú nói đi? Rốt cuộc phải làm sao? Nếu thể diện nhà họ Bạch chúng ta bị mất một cách dễ dàng như thế thì sau này không thể nào đứng vững ở thủ đô được”.
Bạch Triển Đường nói.
Bạch Triết nhìn anh trai Bạch Triển Đường, thở dài một hơi rồi lắc đầu.
“Bây giờ không còn là vấn đề thể diện của nhà họ Bạch nữa, người ta không đến tìm chúng ta là tốt lắm rồi”.
“Ý gì vậy chứ? Lẽ nào tên Tần Lâm đó còn muốn đối phó với nhà họ Bạch chúng ta sao? Đúng là nực cười, Bạch Triển Đường tôi tung hoành mấy chục năm số người dám nói ra câu nói này ở thủ đô chỉ đếm trên đầu ngón tay”.
Bạch Triển Đường hừ lạnh một tiếng.
“Tên Tần Lâm rất khó đối phó, nhưng bố cậu ta còn khó đối phó hơn”.
Bạch Triết trầm giọng nói.
“Bố nó là ai mà lại dạy ra thằng con mất nết như thế, nhà họ Bạch phải dạy dỗcho nó một bài học mới được”.
Bạch Triển Đường tiếp tục nói.
“Anh suy nghĩ quá đơn giản rồi, chuyện ngày hôm nay nhà họ Bạch ta đã bị kẻ khác dòm ngó đến, bây giờ không phải là vấn đề của nhà họ Bạch mà là người ta có bằng lòng tha cho chúng ta hay không. Đối với bọn họ, chúng ta chỉ là loại hữu danh vô thực, họ muốn diệt trừ nhà họ Bạch là chuyện dễ như trở bàn tay, không chút chút áp lực nào cả”.
Bạch Triết nhất mạnh từng câu từng chữ khiến Bạch Triển Đường vô cùng sững sờ, có thể khiến Bạch Triết nói ra câu này, rốt cuộc kẻ địch là ai?
“Long chủ cũng không giúp được chuyện này, đến bang Thanh Long mà ông ta cũng không coi ra gì, em chỉ có thể nói rằng lần này thằng phế vật Bạch Thiếu Đình đã động phải nhân vật đáng gờm, rất có thể bây giờ người ta sẽ đến tìm nó để tính sổ”.
Bạch Triết cười khẩy nói.
“Hơn nữa chỉ cần bất cẩn một chút là có thể khiến nhà họ Bạch ta rơi vào đường cùng, muôn đời muôn kiếp không trở lại được, cho dù là bang Thanh Long cũng chỉ có thể ra mặt hòa giải, muốn thay đổi hoàn toàn cục diện là điều khó nói, ngay cả em cũng không có năng lực này”.
Nhân vật đáng gờm?
Mặt Bạch Triển Đường biến sắc, ngay cả Bạch Triết cũng đã nói thế rồi, ông ta không dám có bất kỳ sự hoài nghi nào, mấy năm qua chưa từng có nhân vật bí hiểm nào khiến lão nhị thấy khó xử như này.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là có thể người ta sẽ phản công, khiến bọn họ phải trả cái giá đắt.
“Nói như thế thì bây giờ chúng ta không những không thể giết chết được Tần Lâm mà còn rơi vào nguy hiểm sao?”
Bạch Phàm ngây người ra, mặc dù với thực lực của chú hai chưa chắc có thể thiên hạ vô địch nhưng ông ta đã kết hợp với cao thủ bảng Rôngg, đi cầu cứu sự viện trợ của bang Thanh Long mà vẫn không làm được gì, tin tức này khiến họ thấy tuyệt vọng.
“Tinh tinh!”
Lúc này điện thoại của Bạch Triết vang lên, vừa nhìn thấy màn hình hiển thị là Long chủ Tất Phương Hoa, ông ta lập tức nghe máy.
“Bảo thằng cháu mất nết của ông đến cửa nhà họ Tạ dập đầu một trăm cái để tạ tội đi, thiếu một cái cũng không được”.