*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe những lời khinh thường và chế giễu của đám người nhà họ Diệp dành cho bản thân, những khuôn mặt thường ngày luôn cung kính với ông, hiện giờ đều biến thành dáng vẻ quỷ ăn thịt người, trái tim Diệp Hiên Viên đã hoàn toàn nguội lạnh, lòng đau như cắt.
Dù sao thì đám người này cũng đều là con cháu của ông ấy, nhưng đối với nhà họ Diệp, ông ấy lại chẳng đáng một đồng. Nhà họ Diệp bây giờ đang phát triển rực rỡ như mặt trời ban trưa, hơn nữa thực lực cũng đứng top đầu trong thập đại gia tộc thủ đô, sao bọn họ có thể vì một ông già mà phá hủy mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Bạch chứ?
Quan trọng nhất là, nhà họ Bạch tuyệt đối không phải là đối tượng mà bọn họ có thể chọc vào, nếu bọn họ nhất quyết đối đầu với nhà họ Bạch thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường, nhà họ Diệp có thể sẽ công khai trở thành kẻ thù của nhà họ Bạch, đây cũng là điều mà bọn họ không mong muốn, thậm chí không dám để xảy ra.
Diệp Hiên Viên hoàn toàn không có chỗ đứng trong lòng bọn họ, cũng phải, một ông già không biết từ đâu chui ra, cho dù đó có thật sự là lão tổ tông của bọn họ, thì bọn họ vẫn cảm thấy không thoải mái, chứ đừng nói đến tình hình hiện tại.
Nhà họ Diệp đã bị nhà họ Bạch dồn đến cửa rồi, tất cả đều là do Tần Lâm gây ra.
Hơn nữa, ông già Diệp Hiên Viên này lại cứng đầu không chịu hợp tác với nhà họ Bạch, nếu không dùng thủ đoạn đặc biệt thì có lẽ bây giờ Diệp Hiên Viên vẫn sẽ im lặng.
Hiện trường bỗng chốc trở nên vô cùng lúng túng, sự lạnh lùng của đám người nhà họ Diệp đã đánh bay hoàn toàn chút tình cảm cuối cùng của Diệp Hiên Viên, trong mắt bọn chúng, ông ấy không đáng một đồng!
Xem ra tất cả những nhiệt tình, gần gũi, thân thiết với con cháu của ông, đều đã biến thành trò cười.
Diệp Hiên Viên cười khổ, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ông ấy đã sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị thế hệ trẻ chế giễu, trong lòng ông hiện giờ đang cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Đối với nhà họ Diệp, ông ấy chỉnh là một kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, mà nhà họ Bạch mới chính là đồng minh thật sự của bọn họ!
“Diệp Hiên Viên, ông nên nghỉ ngơi sớm đi, đã từng này tuổi rồi còn không biết xấu hổ. Hôm nay tôi sẽ thanh lý môn hộ, ông ngoan ngoãn đứng đó nhìn là được rồi, ông là lão tổ của nhà họ Diệp, chúng tôi kính trọng ông ba phần vì bối phận của ông, nhưng nếu ông già còn láo toét thì đừng trách chúng tôi ra tay tàn nhẫn”.
Diệp Long Xuyên vô cùng tự tin, hiện giờ ông ta đã là cao thủ ngũ mạch, căn bản không thèm đặt Tần Lâm vào mắt, ngay cả Diệp Hiên Viên cũng chỉ là cao thủ ngũ mạch mà thôi, trước đây ông ta đã đấu với ông ấy một trận, ông ấy đã già rồi, đồng thời còn nói ông ta trò giỏi hơn thầy, hiện giờ đã đến lúc ông ta kiểm chứng thực lực của bản thân rồi, tiêu diệt Tần Lâm sẽ có thể lấy lòng nhà họ Bạch, cũng có thể nâng cao danh tiếng của ông ta trong nhà họ Diệp.
Dù sao thì giết Diệp Hiên Viên cũng không thỏa đáng cho lắm, nhưng bản thân ông ta là người nhà họ Diệp, lại cũng được coi là đồ đệ trên danh nghĩa của Diệp Hiên Viên, giết Tần Lâm thì chắc chắn danh chính ngôn thuận!
“Xem ra, nhà họ Diệp quả nhiên có vô số nhân tài tiền đồ sáng lạng”.
Ông già nhà họ Bạch cười ha hả nói, Diệp Long Xuyên mỉm cười gật đầu lia lịa.
“Bạch tiền bối dạy phải, hôm nay không cần mọi người ra tay, cứ giao tên nghiệt đồ này cho tôi, tôi chắc chắn sẽ khiến mọi người nhìn rõ, trong nhà họ Diệp chúng tôi, tên ngạo mạn này căn bản không có chút phản kháng nào”.
Diệp Long Xuyên thề thốt, cản bản không thèm để Tần Lâm vào mắt, lúc này, cuối cùng đã đến lúc bản thân ông ta thể hiện tài năng rồi.
“Vậy tôi sẽ chờ xem, ha ha ha”.
Ông