Sư phụ gặp nạn?
Tần Lâm sững sờ, sắc mặt lập tức thay đổi, vừa kinh ngạc vừa vui.
Kinh ngạc là vì sư phụ mà cũng có ngày gặp nạn á? Vui là vì sư phụ vẫn chưa chết!
Dù thế nào, với Tần Lâm mà nói, chuyện này không phải chuyện đùa, cũng có thể có người ngầm bẫy anh, nhưng nếu đã nhắc đến sư phụ thì Tần Lâm nhất định phải đi một chuyến, lúc này anh nhất định không chịu yên.
Anh nhất định phải xem xem, sư phụ rốt cuộc còn sống hay đã chết.
Tần Lâm lầm bầm nói.
"Nhà họ Diệp..."
"Sao vậy, con có xung đột gì với nhà họ Diệp sao?"
Tiêu Nghiên nhìn Tần Lâm, mặc dù đang nói chuyện phiếm với Tạ Hồng Mai, nhưng bà vẫn nghe thấy được mấy chữ mà Tần Lâm vừa lầm bầm.
Tần Lâm nói.
"Con phải đến nhà họ Diệp một chuyến, có lẽ sư phụ con đang ở đấy".
Tiêu Nghiên trầm giọng nói.
"Nhà họ Diệp không phải loại dễ dây vào, ở thủ đô này, nhà họ Bạch và nhà họ Diệp đều là loại hung ác, hơn nữa thuộc hạ dưới trướng rất độc địa, nếu như đến nhà họ Diệp thì nhất định phải cẩn thận".
Tần Lâm gật dầu, cho dù là nguyên nhân gì, anh cũng nhất định phải đi một chuyến, mẹ hiểu biết như vậy về nhà họ Diệp, có vẻ như bà thật sự giống tiên sinh Ngọa Long*, hiểu biết hết mọi việc.
*Tiên sinh Ngọa Long: tên hiệu của Gia Cát Lượng
Có điều ngẫm lại cũng đúng, có thể ở bên một người như bố mình thì sao đơn giản được?
Một cô Tiffany đã khiến Tần Lâm đủ kinh ngạc rồi.
Có vẻ như anh đã hơi coi thường mẹ mình, có lẽ ngay cả anh cũng chưa thể nắm bắt sức mạnh của bà ấy.
Người phụ nữ trung niên bệnh tật này có vẻ có ánh mắt nhạy bén hơn bất kỳ ai.
"Đeo cái này lên".
Tiêu Nghiên tháo chiếc ngọc bội hình rồng trong ngực ra đưa cho Tần Lâm.
"Đây là?"
Tần Lâm sững sờ, lông mày nhíu lại, không biết ngọc bội hình rồng này đại diện cho thứ gì.
Tiêu Nghiên cười mỉm mà nói.
"Một chiếc ngọc bội bình thường mà thôi, nhưng nếu như nhà họ Diệp không biết điều mà làm khó con thì chiếc ngọc bội này sẽ bảo vệ con".
Tần Lâm kinh ngạc, chiếc ngọc bội nhỏ bé này có thể khiến nhà họ Diệp phải lùi bước sao?
Nó chứa đựng nguồn năng lượng lớn thế nào chứ?
Tần Lâm không biết được, mặc dù chắc anh không dùng đến chiếc ngọc bội này, nhưng đây là vật mẹ đưa cho, Tần Lâm sẽ không từ chối.
Tiêu Nghiên nhìn Tạ Hồng Mai nói.
"Nếu đã về thủ đô rồi thì ở đây một thời gian đi, cháu ở lại nói chuyện với dì nhé, được không?"
Tạ Hồng Mai nhìn Tần Lâm, hình như hơi do dự.
"Nếu mẹ đã giữ em lại thì em cứ ở lại đây đi".
Tần Lâm nói, Tạ Hồng Mai gật đầu, khuôn mặt đẹp ửng đỏ, việc nhận được sự đồng ý của mẹ Tần Lâm quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Đặc biệt là mảnh ngọc bội hình rồng kia, trong lòng Tạ Hồng Mai nổi lên bão tố, cô luôn cảm thấy nó quen mắt, nhưng không nhớ được mình nhìn thấy mảnh ngọc bội kia ở đâu, cô lắc đầu theo bản năng, thôi không nghĩ nữa.
Nhưng Tạ Hồng Mai có thể khẳng định một điều, mẹ của Tần Lâm có thân phận rất kinh khủng, người phụ nữ này cho dù là phong ba nơi thủ đô thì cũng có thể một mình đứng vững!
Đeo ngọc bội lên, Tần Lâm chào tạm biệt hai người rồi quay người rời đi.
Bây giờ trong lòng anh chỉ có sư phụ, không biết ông cụ thế nào rồi, nếu như có người dám mạo danh sư phụ anh, anh nhất định không tha cho kẻ đó.
Nếu như thật sự là sư phụ thì có lẽ ông cụ thực sự gặp phiền phức, nếu không ông sẽ không gọi anh, lúc đó anh cũng muốn hỏi nhưng đầu dây bên kia cúp máy mất rồi, vậy nên Tần Lâm mới sốt ruột như vậy.
"Sư phụ, người đừng có xảy ra chuyện gì đấy, người phải sống đó".
Tần Lâm dở khóc dở cười, vội vàng xông đến nhà họ Diệp.
Sư phụ ơi, Diệp Hiên Viên là sư phụ của anh, cũng là người cha thứ hai của anh!