Thực lực của Tần Trì có thể so được với võ thần của nghìn năm trước!
Kha Lâm Tư Lặc đã sống qua nghìn năm lịch sử, cho nên ông ta biết rất rõ Hoa Hạ là nơi đáng sợ như thế nào, mấy nghìn năm nay đều có kẻ mạnh, đây là một nền văn minh không bao giờ thiếu anh hùng!
Thực lực của Tần Trì mạnh như vậy, vậy mà vẫn luôn giữ bí mật, nếu không thì làm sao ông ta lại có thể đem vợ bỏ trốn bốn ngày bốn đêm để làm hao đi thể lực của Tần Trì rồi sau đó mới quyết tâm phân cao thấp với ông cơ chứ?
Cho dù như vậy, nếu không có Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam nhập cuộc thì ông ta với Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử vẫn không thể đánh bại được Tần Trì.
Vào thời khắc nguy cấp, mặc dù cả hai đã ra tay cứu Kha Lâm Tư Lặc nhưng sự xuất hiện của Tần Lâm lại làm cho Tần Trì trốn thoát.
Nhưng thực lực của Tần Trì vẫn không thể phủ nhận được, đó là sự tồn tại rõ rệt nhất mà Kha Lâm Tư Lặc chứng kiến bao nhiêu năm qua.
Trong mắt Kha Lâm Tư Lặc, không ai có thể đánh bại được Tần Trì, nghe nói Tây phương ma huyết trong truyền thuyết có thể, nhưng vẫn chưa có ai biết đến sự tồn tại của Tây phương ma huyết.
Bốn người bọn họ đấu với Tần Trì nhưng vẫn không thể nắm chắc phần thắng, nhưng Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam vẫn cứ khinh địch như vậy, sau mấy lần chiến đấu thì cuối cùng bọn chúng cũng nhận ra được Tần Trì đáng sợ đến mức nào, nhưng bây giờ có nói gì nữa cũng đã muộn rồi.
Thoạt nhìn bọn họ có thể có cơ hội, nhưng Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam đã làm mất đi cơ hội đó, nếu như dốc toàn lực thì bọn họ có thể có cơ hội giáng cho Tần Trì một đòn chí mạng, nhưng hai tên này cứ xem thường Tần Trì.
Cho dù có là kẻ mạnh nhất thiên hạ thì cũng không dám khinh thường Tần Trì.
“Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp Tần Trì rồi”.
Sắc mặt Bàng Ba Địch tái nhợt, nhưng việc liều mạng với Tần Trì lúc này là không thực tế, bởi vì chính gã và Tác Lạc Nam đều đang bị trọng thương, thực lực của cả hai tổn hại nghiêm trọng, đương nhiên cả hai đều không thể đấu với một được.
Tần Trì bước đi nhàn nhã, giống như đang đi dạo ngắm hoa, tiếp tục tiến đến gần hai người, bọn chúng vốn tưởng Tần Trì là một tên yếu ớt, nhưng bây giờ chính chúng mới là thứ bị người khác thích làm gì tùy ý, đây mới chính là nỗi phiền muộn của Bàng Ba Địch.
"Tại sao anh không nói sớm hơn, Kha Lâm Tư Lặc, tôi hận anh đến chết đi sống lại!"
Bàng Ba Địch gầm lên.
Nói sớm? Nói sớm cậu có tin không? Ngay cả Đông phương chí tà vô địch thiên hạ cậu cũng không coi ra gì, cho dù tôi có nói bao nhiêu với cậu thì cũng có ích gì chứ?
Song, Tần Trì đã lao tới trước mặt gã với sức mạnh bất khả chiến bại, Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử muốn cứu gã nhưng vô ích, Bàng Ba Địch bị Tần Trì đấm thẳng vào mặt, con ngươi như muốn nhảy ra ngoài, Bàng Ba Địch hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, sau đó ngã nhào xuống đất.
Tác Lạc Nam hít sâu một hơi, nhưng còn chưa kịp ra tay thì Tần Trì đã dùng chiêu Hồi mã thương đá thẳng vào ngực trái hắn.
Lục phủ ngũ tạng như vỡ nát, nỗi tuyệt vọng trong lòng Tác Lạc Nam không sao nói thành lời.
Lúc này hai người đều không hề nhận ra Tần Trì đáng sợ đến mức nào, người đàn ông như Thần này lại có thể khiến cho đội trưởng Kha Lâm đối xử như vậy, quả thật là có nguyên do của nó, nhưng lại không thể thay đổi được kết quả.
Từ sự kiêu ngạo và bất khuất ban đầu cho đến nỗi sợ hãi và tuyệt vọng sau này, sự thật đã chứng minh rằng Tần Trì thực sự vô địch.
Sắc mặt Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử có chút thay đổi, tuy từ đầu đến cuối cả bà ta và Kha Lâm Tư Lặc đều không dừng tay, Tần Trì vừa đánh vừa rút cũng không để cho bọn họ có cơ hội ra tay, cộng thêm việc lại còn gọi thêm hai tên yếu ớt này đến nữa, Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam luôn luôn đánh giá thấp kẻ thù, cuối cùng chúng cũng đã mất mạng vì điều đó. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vẫn Thạch Thiên Hàng
2. Chồng Chưa Cưới Là Tra Nam
3. Cách Một Khoảng Sân
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Tất cả đều là báo ứng!
Không ai có thể tưởng tượng được Tần Trì lại ngang ngược như vậy, ngay cả Tần Lâm bên cạnh cũng kinh ngạc, ông già nhà mình cũng đáng sợ quá rồi đó?
Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam đều đã ngã xuống, hơn nữa phía bên này cũng không chịu yếu thế, Tần Lâm vung kiếm chém, càng lúc càng có nhiều tên người rừng ngã xuống, trong mắt anh rừng rực chiến ý!